Sau Khi Nữ Chính Giả Chết, Ta Trở Thành Nữ Nhi Tội Thần
Chương 6
Năm đó sau khi Hứa Vũ Sân đỡ đao cho hắn ta rồi không thể giơ tay lên được, chính hắn ta đã tự tay đẽo chiếc trâm này, giúp nàng ta búi tóc.
Nghĩ đến tình xưa, Hoàng đế cuối cùng vẫn mềm lòng, không phế Hậu, chỉ phạt Hứa Vũ Sân một năm bổng lộc.
Gia Phi tức đến bốc lửa, nhưng ta không nóng không vội: "Tình cảm bao nhiêu năm, làm sao có thể phá hủy sạch trong một đêm."
"Dĩ nhiên phải như d.a.o cùn cắt thịt, cắt đến chỗ đau, một lần rồi lại một lần, mới có thể mài mòn triệt để."
Hứa Vũ Sân cũng là người không giữ được bình tĩnh, chỉ vài ngày sau đã đích thân đến khoe khoang với ta.
"Ngươi như đi trên băng mỏng, trăm phương ngàn kế lấy lòng, sợ sai một ly làm hắn ta không vui, còn ta dù làm bao nhiêu sai trái thì sao, chỉ cần có mối ân tình đó, A Ucs tuyệt đối không nỡ bỏ ta!"
Ta ra sức ngăn cản, khuyên nàng ta dừng lại, nhưng nàng ta đẩy ta ra.
Ta nhân cơ hội, lập tức giả vờ ngã, ôm bụng kêu đau.
Hoàng đế chỉ mặc áo đơn, sắc mặt lạnh lùng bước ra từ sau bình phong, giữa mày u ám như mưa.
Có những chuyện, giữ trong lòng không nói ra là ân tình, nhưng cứ liên tục nhắc đến, lại mang ý uy hiếp.
Làm Hoàng đế, sao có thể thích bị ai uy hiếp?
"Hứa Vũ Sân! Ngươi còn có dáng vẻ của một Hoàng hậu không! Quán Nhi hiểu chuyện, sợ nàng ấy sinh con trước ngươi, gây ra tranh chấp ngôi vị Thái tử, còn khuyên trẫm đưa con ghi trên danh nghĩa ngươi nuôi dưỡng, còn ngươi lại chẳng có chút yên ổn nào!"
"Ngươi thật sự, quá làm trẫm thất vọng!"
Lần này, Hoàng đế không để ý đến nước mắt của Hứa Vũ Sân nữa.
Niềm vui không kiềm chế được dâng lên trong lòng ta.
Sắp rồi, phụ thân.
Con sắp báo thù cho ngài rồi.
10
Từ đó về sau, Hoàng đế vì để an ủi ta, không ngừng ban thưởng vô số châu báu vào cung của ta.
Trong buổi thỉnh an thường lệ, ta cố tình đeo cây trâm duy nhất được Tây Vực tiến cống, khẽ lắc lư trước mặt Hứa Vũ Sân.
Hứa Vũ Sân nghiến răng ken két, phạt ta quỳ giữa tuyết. Nàng ta mỹ miều nói rằng dáng vẻ của ta không đoan trang, muốn dạy ta thêm vài quy củ.
Tuyết lớn cắt qua má, mang đến cảm giác đau thấu xương, ta chậm rãi cong môi.
Hôm nay, nhất định là ngày thích hợp nhất để gặp chuyện không may.
Ta chọn đúng thời điểm, cắn vỡ túi thuốc dưới lưỡi, cố gắng chịu đựng cơn đau quặn thắt trong bụng, cho đến khi Gia Phi dẫn Hoàng đế chạy đến. Gia Phi hét lên the thé, ngón tay run rẩy: "Máu, Nhược Quán, dưới thân ngươi, sao lại toàn là máu?!"
Sắc mặt ta tái nhợt: "Bệ hạ, con của chúng ta..." Sau đó đúng lúc ngất đi trong vòng tay Hoàng đế.
11
Trong tẩm điện, các thái y tấp nập ra vào.
Ngải diệp đốt hết chậu này đến chậu khác, khói xông nồng nặc đến nghẹt thở. Nước nóng do cung nữ mang đến đều biến thành nước máu.
Mãi đến đêm, bọn họ mới "khó khăn" giữ được đứa con của ta.
Viện sử vô cùng đau lòng quỳ xuống trước Hoàng đế: "Nương nương vốn đã thể hư, trước đó lại rơi xuống nước giữa mùa đông, hàn độc tích tụ sâu, làm sao chịu nổi việc quỳ giữa tuyết!"
Ta giãy giụa ngồi dậy, cắn chặt môi: "Bệ hạ, rốt cuộc ta đã làm sai điều gì? Đứa con trong bụng ta, đã làm sai điều gì?!"
"Hành động ép dạ cầu toàn của ta, vì sao lại hóa thành lưỡi kiếm, đ.â.m vào đứa con của ta và ngài!"
Ta không thể kìm được nữa, òa khóc nức nở, Hoàng đế ôm chặt lấy ta, không nói lời nào.
Một bên là mối tình sâu đậm khó quên thuở thiếu thời, một bên là tân sủng đáng thương được sủng ái tột đỉnh, quả thật khó có thể lựa chọn.
Nhưng dáng vẻ ngoan ngoãn phục tùng, nhẫn nhịn không phát tác của ta ngày trước, cùng với dáng vẻ vô lý gây sự, ghen tuông tùy hứng của Hứa Vũ Sân, tất cả đều sẽ trở thành quả cân để hắn ta cân nhắc việc này.
Ta dám chắc, lần này, chiếc cân trong lòng Hoàng đế nhất định sẽ nghiêng về phía ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận