Sau Khi Nữ Chính Giả Chết, Ta Trở Thành Nữ Nhi Tội Thần
Chương 3
Tấu chương chỉ trích Hứa Vũ Sân hẹp hòi, không xứng làm hậu lần lượt dâng lên, Hoàng đế có lòng bảo vệ nhưng cũng thấy bất lực, bèn khuyên Hứa Vũ Sân thu liễm.
Hứa Vũ Sân lại nhắc chuyện cũ, đôi mắt đỏ hoe: "Năm đó người cứu chàng là ta chứ không phải những lão đầu lải nhải nói nhảm kia!"
Hoàng đế giật mình.
Khi chưa lên ngôi Hoàng đế từng bị ám sát, chính Hứa Vũ Sân đã thay hắn ta đỡ một đao đó, phế mất tay phải. Sân Nương giỏi múa kiếm nhất ở kinh thành không còn phong thái xưa, cũng vì chuyện này, Hoàng đế luôn có một phần tình nghĩa và áy náy đối với nàng ta. Thêm vào đó vừa mới tìm được nàng ta về, vậy nên Hoàng đế hiếm khi kiên nhẫn, dỗ dành nàng ta hết bên trái đến bên phải.
Hứa Vũ Sân kiêu căng đã quen nên lại đuổi Hoàng đế ra khỏi cung, khiến hắn ta mất mặt. Nhưng nàng ta không biết, Hoàng đế đã không còn là thiếu niên lang có thể hạ mình vì tình yêu từ lâu.
Áy náy có thể khiến hắn ta g.i.ế.c cả một nhóm Thái y vô tội, cũng có thể khiến hắn ta phong hậu cho một nữ tử không có gia thế bối cảnh. Nhưng nỗi áy náy này không thể khiến vị đế vương như hắn mặc kệ thể diện, nhượng bộ mãi.
Tối hôm đó, Hoàng đế vứt bỏ lời hứa một đời một kiếp một đôi người ra sau đầu, ngủ lại trong cung ta.
5
Hứa Vũ Sân nổi trận lôi đình, đập phá hết tất cả phần thưởng của Hoàng đế còn chưa đủ, còn đốt sạch tất cả.
Lửa lan rộng, thiêu c.h.ế.t những cây mẫu đơn do mẫu thân của Hoàng đế trồng khi còn sống, hai người lại cãi nhau một trận to.
Ta không để tâm, ở trong cung Gia Phi nói chuyện phiếm với nàng ấy.
"Người ta nói nữ tử khẩu thị tâm phi, ta thấy nam nhân còn hơn cả chúng ta."
Gia Phi nhấp một ngụm trà: "Làm sao không phải chứ?"
"Hắn ta miệng nói không gọi người khác thị tẩm, thực ra thèm muốn chết, chẳng qua sợ người ta nói hắn ta thất tín nên mới nhịn thôi. Giờ nàng ta cậy sủng sinh kiêu, ngược lại cho hắn ta một cái cớ, cũng là làm giá y cho chúng ta."
Vẻ mặt ta thản nhiên, lấy ấm thuốc từ trên lò than xuống, rót ra một bát thuốc đen kịt.
Ta uống một hơi cạn sạch.
"Gần đây thích hợp thụ thai, thêm thuốc này và huân hương kia, ta có chín phần nắm chắc."
Cung nữ tiến lên thu dọn bát đũa lại ánh mắt lén lút, chần chừ.
Gia Phi cố ý trêu: "Sao thế, ngươi cũng muốn thử sao? Vừa hay trong cung ít con nối dõi, hay là ngươi cũng phân ưu cho bệ hạ nhé?"
Cung nữ vội kêu không dám, lủi thủi lui xuống.
Lúc này Gia Phi mới rạch cổ tay, thúc giục ta mau uống m.á.u của nàng ta.
Lại mở cửa sổ ra, cung nữ kia đã lén lút nhét bã thuốc vào tay áo, đi về phía Tiêu Phòng điện của Hứa Vũ Sân.
Bọn ta cố tình làm vậy, tất nhiên không ngăn cản.
Gia Phi vuốt ve khuôn mặt ngày càng gầy của ta: "Trách ta không thể sinh nở được nữa, để ngươi phải chịu khổ thay."
Ta lắc đầu cười nhẹ: "Trong cung không có Hoàng tử để nuôi dưỡng, không bằng tự tạo ra một của riêng mình cho yên tâm."
Sau đó, ta hạ thấp giọng.
"Mang thai mười tháng nối dõi cho tên cẩu nam nhân kia, ta tất nhiên thấy buồn nôn khó chịu. Nhưng nếu chỉ vì vinh quang và thù hận của chúng ta, ta chỉ thấy tâm trí thanh thảnh."
Thái giám canh cửa hô lớn Hoàng đế giá đáo, ta và Gia Phi lập tức thay đổi sắc mặt đi đón.
"Gần đây thần thiếp mới học múa kiếm, xin bệ hạ dành chút thời gian xem qua."
Ta ôm lấy cánh tay Hoàng đế, cơ thể uốn éo như không xương.
Hoàng đế bị lời nói của ta gợi nhớ kí ức, vỗ nhẹ bàn tay phải đeo hộ giáp của ta.
"Nói đến múa kiếm, trẫm lại nhớ đến dáng vẻ xưa của Sân Nhi."
"Khi nàng mới vào cung, cũng cứng cỏi giống như nàng ấy, còn ném đầy đất đồ trang sức và hộ giáp trẫm tặng. Đến giờ Sân Nhi vẫn còn giận dỗi trẫm, ngược lại là nàng, đã mềm như thép được tôi luyện trăm ngàn lần rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận