Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 145. Ác ma đầu dê



Chương 145. Ác ma đầu dê



Bề ngoài của sinh vật trận địa này cực kỳ giống Ác ma được miêu tả trong thánh kinh, nó có đầu của một con linh dương, cơ thể của con người, phần dưới của một con nai, chân của nó là móng guốc của dê rừng, trên lưng có đuôi của bò cạp, một chùm lửa màu xanh biếc cháy trên nọc độc.Khi nó đến gần, Phong Kỳ nhảy ra từ chỗ bí mật, sau khi rơi xuống, hắn giơ ngón giữa với Ác ma đầu dê từ đằng xa, sau đó xoay người dứt khoát chạy về hướng vị trí của tiểu Hắc.Nhưng sau khi chạy được một khoảng cách, hắn phát hiện Ác ma đầu dê vẫn chưa đuổi theo, mà là đứng từ xa nhìn hắn.Phong Kỳ: ...Sau vài giây chờ đợi, hắn phát hiện Ác ma đầu dê vẫn không có ý định đuổi theo, vì vậy hắn mạnh dạn đến gần Ác ma đầu dê mấy bước."Lời tự thuật, sao cái đồ chơi này không truy sát ta?"[Không rõ lắm, có phải là ăn no rồi không?]Phong Kỳ: ...Lúc này tiểu Hắc đã càng ngày càng đến gần chỗ hắn, vị vậy hắn lại to gan đến gần Ác ma đầu dê mấy bước, sau đó nhặt trên mặt đất một khối đá vụn và ném về phía Ác ma đầu dê.Đá vụn chuẩn xác nện trên đầu Ác ma đầu dê, nhưng để hắn thất vọng là Ác ma đầu dê vẫn như cũ đứng im tại chỗ, hoàn toàn không để ý đến khiêu khích của hắn.Những sinh vật trận địa hắn gặp phải trước đó, đều sẽ đuổi theo hắn mà không cần hắn khiêu khích.Lần đầu tiên hắn thấy được như Ác ma đầu dê, cục đá đã ném tới mặt cũng không phản ứng gì.Ngay khi hắn chuẩn bị tiếp tục khiêu khích thì thanh âm của lời tự thuật vang lên trong đầu hắn.[Cháu trai tiểu Hắc đến rồi, tranh thủ thời gian đi!]Nghe được nhắc nhở của lời tự thuật, tim hắn như thắt lại, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy tiểu Hắc toàn thân bao phủ trong sương đen đang nhanh chóng bay đến từ xa.Trong lòng hung ác, hắn lập tức cất bước chạy về phía Ác ma đầu dê.Ác ma đầu dê lúc này cũng phát hiện tiểu Hắc, đuôi bọ cạp lập tức dựng thẳng lên, giống như là đang cảnh cáo tiểu Hắc.Ngay lập tức, một ngọn lửa xanh nhạt bốc lên trong đầu nó, sau đó ngọn lửa nhanh chóng lan tràn toàn thân, khi móng dê của nó cũng phát ra ngọn lửa, nó ngửa đầu lên và gầm lên một tiếng khàn khàn.Thấy cảnh này, trong lòng Phong Kỳ cảm động.Hắn biết rằng trận quyết chiến hắn chờ mong đã lâu sắp tới, quả nhiên những sinh vật trận địa này khi nhìn thấy tiểu Hắc đều như bị lửng mật nhập vào, sau đó sẽ là thời khắc nó quyết chiến với tiểu Hắc."Đầu dê ca, sau đây liền dựa vào ngươi... Con mẹ ngươi đấy!"Trong vẻ mặt trợn mắt há mồm của hắn, Ác ma đầu dê bỗng nhiên quay người và chạy với tốc độ nhanh hơn hắn, để lại một chuỗi dấu móng đang cháy sau lưng.[Khá lắm, ta cũng nhìn trợn tròn mắt!]Trong lúc chạy loạn, Phong Kỳ nhịn không được cắn răng nói:"Sao mục tiêu ngươi chọn lại không đáng tin cậy như vậy?"[Ta chỉ là nhìn rõ năng lực của nó, làm sao biết cái lá gan của cái đồ chơi này nhỏ như vậy, nhưng nhìn phản ứng của nó thì có vẻ là sinh vật trận địa có trí tuệ.]Lúc này tiểu Hắc đã cách hắn càng ngày càng gần, lấy tốc độ di chuyển của hắn căn bản không thoát được.Đúng lúc này, hắn cái khó ló cái khôn, nghĩ đến hướng này có một quái thụ ở phía trước.Mặc dù chiến lực của quái thú này không mạnh, nhưng có thể giúp hắn chống đỡ một lúc cũng tốt, như vậy hắn sẽ có thể thoát thân.Vì bảo mệnh, hắn đã phát huy toàn bộ khả năng của mình, liều mạng chạy về phía quái thụ.Khi tiểu Hắc chỉ còn cách hắn hơn mười mét, hắn cuối cùng cũng đến lãnh địa của quái thụ.Phát hiện có người xâm nhập, quái thụ vặn vẹo thân thể, điều khiển nhánh cây nhanh chóng cuốn về phía hắn.Sau đó, thân thể của hắn bị nhánh cây trói buộc, nhưng lại nhanh chóng bị buông ra, ngay lập tức tất cả nhánh cây thay đổi phương hướng bay về phía tiểu Hắc phía sau hắn.Thấy cảnh này, Phong Kỳ trong lòng thở phào nhẹ nhõm.Thừa dịp quái thụ và tiểu Hắc xảy ra xung đột, hắn nhân cơ hội này dứt khoát chạy về một hướng khác.Trong lúc đó ngẫu nhiên quay đầu nhìn lại, hắn thấy được một màn cực kì rung động.Bị nhánh cây buộc chặt, tiểu Hắc bỗng nhiên hóa thành sương mù khuếch tán ra, sau đó đoàn sương mù màu đen này nhanh chóng gặm ăn nhánh cây, lấy tốc độ cực nhanh tiến về phía quái thụ, chỉ trong chớp mắt đã đi đến trước mặt quái thụ.Ngay sau đó, sương mù màu đen lại lần nữa khuếch tán và bao phủ quái thụ, dưói sự xâm chiếm của tiểu Hắc, quái thụ như kem dưới nắng nóng, nhanh chóng hòa tan.Thấy cảnh này, hắn không khỏi run lập cập, vội vàng chạy nhanh hơn.Lúc này, Ác ma đầu dê chạy trước hắn sớm đã không thấy bóng dáng, đối với sinh vật trận địa đầu dê chỉ có bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong hèn nhát, hắn từ đáy lòng xem thường nó, thật quá nhát gan.[Là lỗi của ta, không nghĩ tới cái đồ chơi này vậy mà còn sợ hơn ngươi.] Hết chương 145.



Bạn cần đăng nhập để bình luận