Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 153. Vũ khí đang được cường hoá (2)



Chương 153. Vũ khí đang được cường hoá (2)



“Nào, nào, nào, hôm nay chúng ta phải đánh một trận mới được.”[Đổi sang đấu võ mồm đi, ta không giỏi đánh đấm cho lắm, cãi nhau là thế mạnh của ta, lấy điểm mạnh của chính mình để tấn công vào chỗ yếu của người kia mới là thượng sách đấy.]Phong Kỳ: …Vào lúc hắn chuẩn bị bắt đầu mắng chửi, đám cỏ dại phía trước bên phải đưa lắc, giống như có loài sinh vật nào đó đang tiến lại gần với tốc độ nhanh vậy.Nhìn thấy cảnh đó, hắn không chút do dự nâng Giác Hút lên trước ngực.[Hộ thể của Giác Hút đã được trang bị, lập tức chuyển sang hình thức chiến đấu!]Lời tự thuật lên tiếng vào cùng thời khắc đó.Trong lúc chờ đợi, loài động vật chân đốt có quả đầu cao hơn hai mét từ trong bụi cỏ lao ra, trực tiếp lao về phía hắn.Vẻ bề ngoài của nó giống như loài bọ ngựa, toàn thân phát ra ánh sáng màu xanh lục, đôi chân trước khổng lồ giống hệt hai thanh đao lớn, sắc bén đến độ phát ra tia sáng, phần lưng còn phủ lên một lớp bụi trắng, dáng vẻ rất hung hăng dữ tợn.Chưa nhìn thấy được bóng dáng, mà gió lớn đã phà vào mặt, hai chi trước của nó lấp lóe ánh sáng vạch hướng trực tiếp về phía đầu của Phong Kỳ.Vào thời khắc đó, Giác Hút đột nhiên mở mắt, những ngôi sao nhỏ lấp lánh xuất hiện trong đôi mắt nó, trong chốc lát trong đôi mắt ấy giống như một dải ngân hà đang xoay tròn vậy, phát ra hào quang rực rỡ.Phong Kỳ thấy thế, quả quyết ném Giác Hút về phía của sinh vật trận địa bọ ngựa.Dòng chảy óng ánh màu xanh ngọc chuyển động trên người của Giác Hút, một nhát chém đổ ập xuống lên người của Giác Hút cũng không thể cắt xuyên qua da.Nhưng vẫn bị hai chi trước của bọ ngựa thuộc loài sinh vật trận địa đánh văng thân hình của Giác Hút bay ra ngoài.Trong giây phút sắp bị rơi xuống đất, chân của Giác Hút như thể được lắp lò xo, bỗng nhiên nhảy vọt lên, bổ nhào về phía sinh vật trận địa bọ ngựa với tốc độ cực nhanh, ôm lấy chi dưới bên phải rồi quật lấy nó bằng một cú ném qua vai trong đòn đánh judo cực kỳ hung hăng.Rầm!Chấn động cả mặt đất, thân thể của loài sinh vật trận địa bọ ngựa cũng theo đó mà run rẩy, nó bị đánh đến độ điên đảo mặt mày, đôi mắt dữ tợn kia cũng trở nên mơ màng.“Giác Hút, nhớ chừa cho ta một phần nhé!”Vừa nói Phong Kỳ vừa lùi về phía sau mấy bước, đề phòng bị ảnh hưởng đến trận chiến.Hắn đã không chịu nổi vét chém của sinh vật trận địa bọ ngựa, nếu còn tiến đến gần quan sát trận đấu nói không chừng sẽ bị chém một nhát lìa đầu.Tính mạng quý báu, có giá trị 88 vạn, hắn không thể lãng phí được.[Đồ chết nhát!]“Im miệng, có giỏi thì người làm đi.”Ánh mắt hướng về phía trước, Giác Hút sau khi quật ngã sinh vật trận địa bọ ngựa lăn ra trên đất, không để cho nó có cơ hội phản kháng nào cả, nắm tay nhỏ xiết chặt phát ra ánh sáng màu xanh ngọc, sau đó một chưởng đánh thủng qua lưng của sinh vật trận địa bọ ngựa, lập tức xuất hiện dòng máu màu xanh lục chảy ra.Sinh vật trận địa bọ ngựa biết được bản thân đã bị thương, nó rên rỉ giãy dụa, muốn chạy thoát khỏi đó.Nhưng cú đấm thứ hai của Giác Hút cứ theo đó mà xông tới, một đường quyền xuyên thẳng qua lồng ngực, theo tình thế mà đập ra một cái hố trên mặt đất.Hắn biết được sinh vật trận địa bọ ngựa không còn khả năng phản kháng nữa, liền tiến lên phía trước, hét lớn:“Dừng tay lại đi Giác Hút, giữ cho ta một hơi với!”Đối mặt với tiếng hô lớn của hắn, Giác Hút cũng không hề để ý tới, đường quyền thứ ba ngắm thẳng chuẩn xác vào phía đầu của sinh vật trận địa bọ ngựa, đột ngột đập vỡ nát.Cứ như là dưa hấu bị vỡ vụn, chất lỏng hỗn hợp màu trắng và xanh lá cây ngay lập tức bắn tung tóe ra ngoài, tứ chi của loài sinh vật trận địa bọ ngựa đang giẫy trong phút chốc không còn chút động tĩnh nào cả.Đến bên cạnh Giác Hút, nhìn thấy Giác Hút đang gặm ăn sinh vật trận địa bọ ngựa, hắn không biết phải làm thế nào.“Rồi có chừa cho ta một phần không đấy.”[Cách phía sau lưng 300 mét, đống màu vàng kia là chừa lại cho ngươi đấy.]Phong Kỳ: …Có lẽ đã nhận ra được sắc mặt Phong Kỳ có chút biến đổi, Giác Hút đang ăn miếng mồi ngon đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, sau đó bẻ gãy chi trước của sinh vật trận địa bọ ngừa ra, rồi đưa cho Phong Kỳ.“Ngươi ăn đi, ta ăn không nổi nữa.” Hắn nói một cách bất lực.Giác Hút giơ lên được vài giây, thấy Phong Kỳ vẫn chưa chịu nhận lấy, vẻ mặt nó có chút hoang mang, sau đó đưa chi trước đó vào miệng cắn một cái thật to, rồi nhai nuốt như thể muốn chứng minh rằng đồ ăn này không hề có độc và có thể ăn được.Nghe thấy tiêng nhai nuốt “rộp rộp”, hắn thật sự cảm thấy phục hàm răng của Giác Hút.Lúc này Giác Hút đã nhai và nuốt hết những gì có trong miệng, nó lần nữa giơ chi trước lên, dường như muốn chia sẻ miếng mồi thơm béo này cho hắn.Phong Kỳ: …[Ăn đi, ngươi không ăn là không nể mặt Giác Hút rồi, coi chừng vũ khí tạo phản.]“Ngươi nói thì hay lắm, có bản lĩnh thì tới đó ăn đi.” Hắn trợn mắt lên nói. Hết chương 153.



Bạn cần đăng nhập để bình luận