Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 2095: Kế Hoạch Trường Kỳ

Chương 2095: Kế Hoạch Trường KỳChương 2095: Kế Hoạch Trường Kỳ
Việc nuôi linh thú có vẻ đơn giản nhưng thực tế lại là một công việc tỈ mỉ, cách nuôi mỗi loại linh thú đều hoàn toàn khác nhau.
Mỗi loại linh thú còn có hệ thống giá trị cụ thể để đánh giá.
Ví dụ như linh thú chuyên dùng để ăn thịt, có đánh giá về tỷ lệ thịt, cho ăn bao nhiêu thức ăn, tăng bao nhiêu thịt, mỗi loại linh thú đều có dữ liệu tương ứng.
Những dữ liệu này đều đến từ các chuyên gia về linh thú học của học viện cao đẳng. Cho ăn ít, sự phát triển của linh thú sẽ bị hạn chế, cho ăn nhiều sẽ lãng phí linh tài, mỗi giá trị số đều có quy định nghiêm ngặt.
Đây đầu là những nội dung mà bọn họ cần ghi nhớ và nắm vững.
Mặc dù không cần bọn họ nghiên cứu cái gì nhưng ghi nhớ những dữ liệu đã được nghiên cứu ra này là nền tảng mà ngành nghề này của bọn họ phải nắm vững.
Dữ liệu quá nhiều khiến Mục Phong hoa mắt chóng mặt, cảm thấy nửa cái mạng của mình đã sớm bước vào ngục tù. Ngắn ngủi hoài niệm lại những ngày tháng buông thả trước đây, Mục Phong nghiến răng tiếp tục học.
Thời gian trôi qua, 2 giờ sáng, Mục Phong cuối cùng không chịu nổi cơn buồn ngủ, rời khỏi bàn học rồi ngã xuống giường ngủ khò khò.
Sáng hôm sau.
Mục Phong đến nhà ăn của Học Phủ Trí Tuệ.
Đồ ăn trong nhà ăn không thể tả nổi, mặc dù thức ăn đều miễn phí nhưng chất lượng kém xa học viện hàng đầu, còn cơ bản đều là thức ăn chế biến từ nguyên liệu do chính Học Phủ Trí Tuệ sản xuất, chủ yếu là đồ chay. Nhìn vào bốn chữ lớn "Lãng phí đáng xấu hổ" được dán trên tường, Mục Phong cảm thấy xấu hổ.
Đồ ăn ở đây chỉ để no bụng, căn bản không thể giống như video quảng cáo của học viện hàng đầu, có vô số sơn hào hải vị, thậm chí còn mở riêng một khu đồ ăn linh hồn để học viên lựa chọn.
Kể từ khi cha trở về từ tiền tuyến và mở một cửa hàng đồ ăn linh hồn, Mục Phong đã được thưởng thức nhiều món ngon khó tìm trên đời. Linh tài ngâm trong linh khí có thể mang đến cho vị giác những trải nghiệm mà nguyên liệu thông thường không thể sánh được, cha hắn để hắn cố gắng tiến bộ, cũng không tiếc bỏ vốn, cái gì tốt thì cho hắn ăn cái đó, mục đích chính là giúp hắn điều dưỡng cơ thể, nâng cao tiềm năng phát triển, cái miệng này của hắn đã sớm được cha nuôi dưỡng thành thói quen. Lần đầu đến Học Phủ Trí Tuệ, Mục Phong chỉ cảm thấy đồ ăn ở đây khó nuốt.
Nghĩ xa hơn đến những thách thức công việc sau khi tốt nghiệp, hắn cảm thấy mình có khi sẽ phế mất.
Cuộc sống này quá khổ.
Sau khi than thở, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, những ngày tiếp theo Mục Phong bắt đầu chủ động thích nghỉ với môi trường của Học Phủ Trí Tuệ. Nhưng đối với việc học, Mục Phong vẫn giữ thái độ chỉ cần đạt chuẩn là được, tuyệt đối không học nhiều hơn, hoàn thành nhiệm vụ mà giáo viên giao cho là bắt đầu buông thả.
Phong Kỳ đã nói, học vô bờ bến. Mục Phong giải thích câu nói này là, con đường học tập vốn không có điểm dừng, cho nên phải biết dừng lại đúng lúc.
Hắn không có mục tiêu lớn lao, vừa không muốn ra tiền tuyến, cũng không muốn vào cơ quan nghiên cứu cả ngày rụng tóc, hắn chỉ muốn làm một người bình thường vui vẻ, chuyện phấn đấu cứ giao cho những người ưu tú có hoài bão lớn đi, trời sập xuống cũng có họ chống đỡ trước.
Nếu biết trước cảnh ngộ khi vào Học Phủ Trí Tuệ sẽ như thế này, hắn thà bị cha đánh cho bầm dập cũng không bao giờ đăng ký thi vào Học Phủ Trí Tuệ.
Hắn không tin cha hắn thật sự có thể đánh chết đánh tàn phế hắn.
Cha hắn là người về hưu từ tiền tuyến, giết Sinh Vật Trận Địa đúng là rất giỏi nhưng đối xử với hắn hiển nhiên sẽ không quá hung bạo, dù sao hổ dữ không ăn thịt con, cha hắn có cứng đầu đến mấy, chẳng lẽ thật sự có thể đánh hắn đến chết hay sao.
Chỉ có một khả năng có thể khiến cha hắn đại nghĩa diệt thân, đó là hắn đầu quân cho thế lực Lĩnh Vực phản bội loài người.
Ngoài tiền đề này ra, hắn có buông thả thế nào cũng là cốt nhục của cha hắn.
Nhưng bây giờ đã là chuyện đã rồi, muốn đổi chuyên ngành đã không còn kịp nữa. Hắn có thể làm chính là đạt đến tiêu chuẩn đạt yêu cầu của học phủ, thời gian còn lại hưởng thụ cuộc sống, sống một cuộc vui vẻ trong gian khổ.
Hôm nay ăn sáng xong, Mục Phong đúng giờ đến lớp, ngồi vào vị trí góc lớp, hắn lấy sách trong ngăn kéo ra, sau đó thành thạo chống cằm. Hắn vừa mới đến, giáo viên đã vào ngay sau.
Tiết học này, giáo viên tiếp tục giới thiệu về các loại linh thú, lần lượt giới thiệu các giống linh thú mà Tinh Thành đã đưa vào hiện tại, cũng như giá trị của từng loại linh thú. Một giờ sau, chiếc điện thoại mà giáo viên đặt trên bàn giảng rung lên, chuông điện thoại reo.
Sau khi giáo viên nghe điện thoại, biểu cảm đột nhiên trở nên nghiêm trọng, trong lúc đó liên tục gật đầu, nhỏ giọng hỏi gì đó. Cuộc điện thoại này kéo dài nửa giờ, sau khi cúp điện thoại, giáo viên nhìn lướt qua những học viên trong lớp, sau đó nghiêm mặt nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận