Tiên Nhân Trạng

Chương 031:

Thanh Đàn đổi sang quần áo dạ hành, không hề tốn chút sức nào đã vào được nhà Lý Hư Bạch. Nàng đứng trên nóc nhà, từ trên cao nhìn xuống thấy được hết bố cục của toàn bộ sân viện. Đây là một ngôi nhà dân bình thường không có gì khác lạ, trước sau có hai gian, còn không lớn bằng hiệu sách Khê Khách của Sở gia. Tiền viện đương nhiên là để quản gia và người hầu ở. Hậu viện yên tĩnh chỉ có một căn phòng sáng đèn nhưng lại không có ai.



Thanh Đàn nhẹ nhàng bay đến trong sân, vào thư phòng của Lý Hư Bạch trước. Nàng mở hoả chiết tử [*] lên, nhìn thấy bài trí trong phòng thì cảm thấy rất bất ngờ.



[*] Hỏa chiết tử (火折子): Là một cái ống nhỏ bên trong có chứa vật liệu dẫn cháy: dùng đất thô vụn được quấn chặt bởi giấy bản sau khi được đốt lửa rồi thổi tắt, lúc đó sẽ còn lại những tàn lửa lốm đốm đỏ trong lòng ống. Khi muốn có lửa chỉ cần thổi hơi mạnh là ngọn lửa sẽ bốc lên.



Tướng mạo và điệu bộ của Lý Hư Bạch rất giống một người tinh thông cầm kỳ thư họa, nhưng thư phòng này lại đơn giản đến mức hơi quá. Thậm chí còn không tao nhã, đầy đủ bằng thư phòng của Giang Tiến Tửu, ngay cả cây đàn cũng không có. Thành thật mà nói, hai bàn tay đó của hắn mà không đánh đàn thì thật là đáng tiếc.



Kỳ quái hơn là có một chiếc rương gỗ vuông vức ở dưới gầm bàn sách. Thanh Đàn mở rương ra, bên trong nào là đồ bào, dao khắc, búa, đục. Chẳng lẽ sở thích thường ngày của hắn là làm đồ gỗ?



Trên kệ sách không hề có kinh, sử, tử, tập, tất cả đều là sách thuốc y học. Thậm chí còn có một vài quyển sách bàng môn tà đạo ghi chép lại các bài thuốc giang hồ, cho dù Thanh Đàn không hiểu y thuật, liếc mắt một cái cũng cảm thấy có vài bài thuốc chỉ là bịa chuyện chém gió thôi.



Trong phòng không có phòng kín, cũng không có đường ngầm. Thanh Đàn đi vào phòng ngủ của hắn, nơi này có cùng phong cách với thư phòng, đơn giản đến cực hạn. Món đồ tinh xảo nhất trong phòng chính là chiếc tủ gỗ tử đàn khắc rồng phượng ở đầu giường, trông rất đẹp đẽ.



Trên tủ đặt một chiếc hộp gỗ đã mở, bên trong có vài cây kim bạc. Lạ thật, sao hắn phải để kim bạc bên giường, chẳng lẽ ban đêm tự luyện châm trên người mình sao? Còn nữa, vì sao không đóng nắp lại? Nhìn điệu bộ của hắn thì hắn là một người cực kỳ tỉ mỉ nghiêm túc, lần nào cũng sẽ sửa sang lại hòm thuốc cho ngay ngắn, gọn gàng.



Thanh Đàn lại mở bốn tầng ngăn kéo bên dưới của chiếc tủ, trong đó toàn là cao dưỡng của tiệm Tiểu Hương Sơn.



Nàng vừa buồn cười vừa tức giận, người đàn ông này thật đúng là điệu đà. Chẳng lẽ buổi tối trước khi ngủ phải bôi cao dưỡng khắp người hay sao? Còn chuẩn bị nhiều cao như vậy. Thanh Đàn không thu hoạch được gì ở trên giường nhưng phát hiện duy nhất của nàng chính là Lý Hư Bạch và ba chữ “đàn ông thối” không dính dáng gì đến nhau. Gối đầu và đệm chăn đều có mùi đàn hương nhàn nhạt.



Thanh Đàn mang theo một chút cảm khái “Mình là nữ lang thô kệch”, mắt nàng nhìn về phía tủ quần áo, nơi cuối cùng nàng chưa kiểm tra.



Kỳ lạ là tủ quần lại bị khóa lại. Thanh Đàn lập tức có hứng thú, rốt cuộc trong tủ quần áo có thứ gì không thể để người khác nhìn thấy chứ?



Không có chìa khóa cũng không làm khó được nàng. Nàng rút trầm cài trên đầu ra, nhẹ nhàng đâm vào lỗ khóa.



Đúng lúc này, đột nhiên trên cửa sổ bên cạnh tủ quần áo vang lên một tiếng kêu chói tai, giống như là tiếng chim hót nhưng lại có giai điệu.



Trong lòng Thanh Đàn giật mình, vô thức liếc mắt nhìn về phía cửa sổ, vào lúc nàng quay đầu thì phía bên phải của ổ khóa bắn ra một chiếc còng có răng cưa, răng cưa sắc bén nhanh chóng kẹp lại, mắt thấy sắp còng cổ tay nàng lại.



May mà Thanh Đàn nhanh nhạy, rút tay về ngay. Mặc dù cổ tay không bị còng lại nhưng răng cưa sắc bén lại sượt qua để lại một đường dấu răng trên tay nàng, mà chiếc trâm cài đầu của nàng cũng bị kẹt trong bánh răng.



Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân lộn xộn và tiếng kêu lớn: “Mau, mau, phòng chủ nhân có trộm.”



Thanh Đàn nhanh chóng rời khỏi phòng, nhảy lên nóc nhà, giấu mình trong bóng tối. Chẳng mấy chốc, Thường Tiếu xách đao, mang theo mấy người hầu xông vào phòng của Lý Hư Bạch. Sau đó, mấy gian phòng ở hậu viện đều sáng đèn, thậm chí là căn phòng dành cho khách mà Thanh Đàn từng ở cũng được thắp sáng.



Thường Tiếu canh giữ ở cửa phòng Lý Hư Bạch, bảo người hầu lục soát từng căn phòng một.



Thanh Đàn muốn chờ cơ hội quay về phòng lấy lại trâm cài tóc, nhưng mọi người đã lục soát các căn phòng trong viện xong mà Thường Tiếu vẫn không rời khỏi phòng Lý Hư Bạch, mãi đến khi Bồng Lai đỡ Lý Hư Bạch đi từ tiền viện vào.



Tiệc rượu mà Giang Tiến Tửu cố ý chuẩn bị đã kết thúc.



Thường Tiếu vội vàng nghênh đón, ân cần hỏi han: “Chủ nhân uống nhiều rồi à?”



Bồng Lai bất mãn nói: “Đúng vậy, sư phụ và sư huynh của Sở nữ lang là người giang hồ ngàn chén không say. Lang quân bình thường không uống rượu, ngày lễ tết cũng chỉ uống hai chén rượu nhạt, đâu phải là đối thủ của bọn họ chứ.”



Thường Tiếu đè thấp giọng nói: “Vừa rồi chim đồng cảnh báo có người đột nhập phòng vào chủ nhân. Ta dẫn người tới muộn một bước, chưa bắt được kẻ đó.”



Bồng Lai kinh ngạc a một tiếng: “Lang quân có gì đâu mà trộm.”



Thường Tiếu dặn dò: “Chủ nhân uống say rồi. Đêm nay ngươi ở cùng chủ nhân đi, không thể chủ quan được. Ta đi nấu canh giải rượu cho chủ nhân.”



Lý Hư Bạch xua tay: “Ta không say.”



Thường Tiếu cũng không tranh luận với hắn, cứ đi ra đằng trước nấu canh giải rượu cho hắn.





Thanh Đàn ở chỗ cao để ý nhìn lúc Lý Hư Bạch được Bồng Lai dìu vào phòng, chân hắn vấp vào cánh cửa một cái, nhìn hắn không giống như giả say cho lắm.



Chỉ là Thanh Đàn cẩn thận và lúc hành tẩu giang hồ đã thấy nhiều người giả say, mặc dù tửu lượng của Lý Hư Bạch có Bồng Lai làm chứng nhưng nàng vẫn không thể hoàn toàn xác định là hắn có say thật hay không.



Bồng Lai đỡ Lý Hư Bạch lên giường, cởi vớ giày và áo ngoài cho hắn. Lý Hư Bạch mặc áo trong màu trắng rộng rãi, uể oải đưa tay chỉ tủ quần áo: “Trên đó là gì vậy?”



Bồng Lai đi đến trước tủ quần áo, thận trọng lấy chiếc trâm cài đầu kẹt trong bánh răng xuống, đưa cho Lý Hư Bạch.



Lý Hư Bạch nhận lấy cây trâm, tự nhủ: “Là một nữ lang à?”



“Nữ phi tặc ư? Ít thấy lắm.” Bồng Lai dẩu môi, tặc lưỡi nói: “Phòng của lang quân nghèo rớt mồng tơi, ngoại trừ sắc đẹp của lang quân thì có gì để trộm chứ.”



Lý Hư Bạch lười biếng nói: “Xem ra là rất nghèo, bất đắc dĩ lắm mới đi làm trộm. Ngươi nhìn xem cây trâm này cũng là loại rẻ nhất.”



Thanh Đàn vừa buồn cười vừa tức giận, hừ, ta không có nghèo đâu.



Lý Hư Bạch cầm chiếc trâm trong tay ngắm nghía, lộ ra vẻ mặt rất hứng thú. Đôi mắt thường ngày tĩnh lặng như đầm sâu kia tựa như đã bị một bữa rượu ngon kích hoạt, phong lưu sáng ngời, trong trẻo đen láy.



Có ánh đèn chiếu rọi, Thanh Đàn trên nóc nhà nhìn thấy hắn rất rõ ràng. Nàng không nhịn được mà hơi động lòng, khuôn mặt này thật đúng là xứng với bốn chữ lang quân đẹp nhất.



Không bao lâu sau, Thường Tiếu bưng một chén canh giải rượu tới, người hầu đưa một chậu nước nóng tới. Bồng Lai lau mặt và rửa tay cho hắn trước, sau đó bưng canh giải rượu lên, đút từng muỗng cho hắn uống.



“Ta cũng đâu phải là trẻ con ba tuổi.” Lý Hư Bạch ngồi dậy, nhận lấy chén sứ trong tay Bồng Lai. Tay hắn hơi run làm vãi ra chút nước canh trên áo trong trắng như tuyết.



Lý Hư Bạch uống hết thì đưa chén cho Bồng Lai, cúi đầu nhìn thấy nước canh trên áo trắng thì kéo thắt lưng, cởi bỏ áo trong.



Trái tim Thanh Đàn hơi nảy lên, không ngờ đến tối nay lại nhìn thấy hình ảnh như vậy. Ừm, dáng người không tệ, không hề kém khuôn mặt đó.



Giờ phút này nàng có thể chắc chắn hắn thật sự say rồi, nếu không thì cũng sẽ không phóng khoáng như vậy. Nàng càng xác định hơn là hắn không hề có võ công. Vì với tính cách của hắn, nếu hắn phát hiện trên nóc nhà đối diện có người thì có đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không để lộ ngực và eo ra cho nàng xem.



Thanh Đàn thầm nghĩ, giờ phút này mà lấy lại trâm cài đầu đã không còn chút ý nghĩa nào nữa. Dù sao hắn cũng nhìn thấy rồi. Đó chỉ là một chiếc trâm tầm thường phổ biến nhất ở quầy hàng trên phố, không đáng mấy đồng. Chắc là hắn cũng sẽ không nghĩ tới nàng đâu nhỉ?



Nàng không ở lại nữa, nhanh chóng rời đi.



Giờ thìn hôm sau, Lý Hư Bạch đến hiệu sách đúng giờ. Thanh Đàn để che giấu vết thương trên mu bàn tay mà trước đó đã cố ý nói cho Lâm thị và Liên Ba biết, mu bàn tay bị con mèo trắng của Giang Tiến Tửu cào trúng.



Thanh Đàn cho rằng Lý Hư Bạch nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay của nàng thì nhất định sẽ hỏi đến nhưng lạ là hắn rõ ràng đã nhìn thấy nhưng lại không nói tiếng nào. Mãi đến khi bó thuốc xong, hắn thu dọn hòm thuốc, lúc này mới nghiêm túc mở miệng.



“Không biết đêm qua nhị nương tử có từng tới nhà ta không.”



Thanh Đàn có chút bất ngờ, hắn cũng rất thẳng thắn đó chứ?



Nàng bình tĩnh hỏi: “Lý đại phu muốn nói gì vậy?”



Lý Hư Bạch nhìn lướt qua mu bàn tay nàng: “Vết thương trên mu bàn tay cô là do cơ quan trên tủ quần áo của ta cứa trúng nhỉ.”



Thanh Đàn mặt không đổi sắc nói: “Bị mèo của sư phụ ta cào.”



“Vậy tại sao trâm cài đầu của nhị nương tử lại ở trên tủ quần áo của ta?” Lý Hư Bạch lấy trâm cài của Thanh Đàn từ trong tay áo ra, nét mặt kiểu xem cô còn ngụy biện thế nào.



Thanh Đàn nhướn mày: “Làm sao huynh biết là của ta?”



Giọng điệu Lý Hư Bạch chắc chắn: “Ta từng thấy.”





Thanh Đàn nở nụ cười xinh đẹp, ánh mắt long lanh, đưa tình mỉm cười nói: “Huynh chú ý đến ta như vậy à? Ngay cả trâm mà ta cài cũng nhớ?”



Vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc của Lý Hư Bạch bắt đầu xuất hiện vết nứt, ánh mắt liếc sang bên cạnh, nghiêm trang giải thích: “Lúc ta châm kim bó thuốc cho cô, đương nhiên đã tiện thể nhìn thấy trang sức và trâm cài trên tóc cô.”



“Được rồi, ta thừa nhận, đêm qua ta thật sự đã đến nhà của huynh.”



Ánh mắt Lý Hư Bạch lại nhẹ nhàng quay về, ẩn chứa chút kinh ngạc, giống như không ngờ rằng nàng lại thoải mái thừa nhận.



Ánh mắt Thanh Đàn sáng rực nhìn hắn: “Ta vừa gặp đã yêu Lý đại phu, thế nhưng Lý đại phu lại kính sợ, tránh xa ta. Trong thoại bản đều nói là ơn cứu mạng lấy thân báo đáp, vì sao đến lượt ta thì không dùng được?”



Lời nói này đã dọa cho Lý Hư Bạch sợ đến mức làm rơi chiếc trâm trong tay, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn nhanh chóng ửng đỏ.



Thanh Đàn ẩn ý đưa tình nhìn hắn chằm chằm, nói ra lời như sói như hổ: “Sư phụ nói mời huynh uống rượu, ta nghĩ cứ nhân lúc huynh say rượu mà gạo nấu thành cơm.”



Gì cơ! Lý Hư Bạch kinh ngạc đến mức hơi thở tựa như dừng lại trong chốc lát, ngay sau đó thì đỏ bừng mặt cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình.



Dáng vẻ biểu cảm bối rối, tay chân luống cuống này trông thật sự rất thú vị.



Vào lúc Thanh Đàn cho rằng đã thuận lợi lừa gạt qua được ải này thì Lý Hư Bạch lại ngước khuôn mặt đỏ hồng lên, lấy can đảm nói: “Ta không tin.”



“Huynh không tin à?” Thanh Đàn nhẹ nhàng bước đến trước mặt hắn, Lý Hư Bạch mang khuôn mặt ửng đỏ lùi về sau: “Cô, muốn làm gì?”



“Để huynh tin ta.” Thanh Đàn đưa tay kéo lấy thắt lưng hắn, kéo đến trước mặt mình, sau đó nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn một cái vào môi hắn.



Lý Hư Bạch đỏ bừng mặt nhìn nàng, cả người hắn cứng ngắc như bị điểm huyệt.



“Lý đại phu, bây giờ huynh tin chưa?” Thanh Đàn cố ý quan sát hắn bằng ánh đầy tình ý: “Nếu không tin, ta…”



Lý Hư Bạch lập tức đầu hàng: “Ta tin.”



Thanh Đàn buông tay ra, lùi lại hai bước, chua xót nói: “Mẹ ta nói trong phủ huynh từ trên xuống dưới không có lấy một tỳ nữ. Không phải là huynh kim ốc tàng kiều, giấu nàng ta trong tủ quần áo chứ?”



“Không có.”



Thanh Đàn hừ một tiếng: “Ta không tin. Vậy tại sao huynh phải khóa tủ quần áo lại, hơn nữa còn lắp đặt cơ quan nữa?”



“Trong tủ quần áo đựng một vài dược liệu quý báu trăm năm khó gặp, còn có một ít sách, bài thuốc quý hiếm.”



“Thì ra là thế. Cơ quan do Lý đại phu tự mình cài đặt sao?”



“Không phải.”



“Vậy thì nó từ đâu ra?”



“Mua ở Kinh Thành.”



“Vậy thì huynh cùng ta đi Kinh Thành một chuyến đi. Ta cũng cần mua một cái giống như vậy.”



Lý Hư Bạch yếu ớt phản kháng: “Ta, ta không muốn đi.”



Thanh Đàn nở nụ cười xinh đẹp: “Huynh không đi, vậy thì tặng cái của huynh cho ta đi.”







Bồng Lai: Chủ nhân thật sự lỗ lớn rồi, vì để mê hoặc kẻ địch mà không ngại bán sắc, thậm chí còn dâng cả nụ hôn đầu nữa…





------oOo------
Bạn cần đăng nhập để bình luận