Tiên Nhân Trạng
Chương 058:
Giang Tiến Tửu không ngờ hắn lại hành động nhanh như vậy, thật lòng giơ ngón cái lên khen: “Vi lão đệ thật là bản lĩnh hơn người. Ta còn lo lắng qua mười lăm tháng giêng ngươi mới bằng lòng đi ra ngoài đó.”
Vi Vô Cực cười hì hì nói: “Kiếm tiền quan trọng mà. Mẹ ta vừa nghe đến kiếm tiền là cũng thúc giục ta nhanh chóng ra ngoài làm việc đó.”
Giang Tiến Tửu rất tán thành, liên tục gật đầu.
Vi Vô Cực kiêu ngạo vỗ vỗ rương gỗ: “Ta còn đặt cho nó cái tên cực kỳ hay, tên là Phi Hoa Lưu Tinh. Ông định cài cơ quan ở đâu? Ta đi lắp đặt cho các ông.”
Giang Tiến Tửu vội nói: “Bọn ta tự mình cài có được không?” Ông không muốn để Vi Vô Cực biết ông muốn cài cơ quan này ở tháp Thanh Thiên.
Vi Vô Cực lắc đầu: “Đương nhiên là không được rồi! Người ngoài ngành không hiểu được mấu chốt trong đó. Nếu như sai một chút xíu thôi thì cũng sẽ khiến cơ quan này vô dụng. Mấy ngày trước, khi ta cài Khán Tước Gia cho các ông, không phải các ông cũng nhìn thấy sao? Đây là một việc cực kỳ tỉ mỉ, không thể có chút sai sót nào. Ta tự mình cài cho các ông, nếu để các ông bỏ tiền ra mua cơ quan lại vì cài sai mà không thể phát huy được hết tác dụng thì chẳng phải là tốn tiền vô ích à?”
Trương Khoảng và Giang Tiến Tửu nhìn nhau, Giang Tiến Tửu bất đắc dĩ gật đầu với Trương Khoảng, ý là đã như vậy thì cũng chỉ có thể để Vi Vô Cực tự mình lắp đặt thôi.
Đầu óc Trương Khoảng nhanh nhạy, lập tức bịa ra cái cớ: “Nói thật, tiêu cục bọn ta mới khai trương, tạm thời vẫn chưa có mối làm ăn. Mười mấy người này ăn uống ngủ nghỉ cũng phải có tiền, cho nên tiêu đầu bọn ta dùng mấy cơ quan này của ngươi kiếm chút bạc thưởng để tiêu.”
Vi Vô Cực sửng sốt: “Cơ quan nhận bạc thưởng kiểu gì?”
Trương Khoảng cười hì hì nói: “Ngươi biết tháp Thanh Thiên không?”
“Đương nhiên là ta biết!” Vi Vô Cực trợn to mắt, chợt kích động: “Nhất định là các ngươi vẫn chưa biết nhỉ? Hôm ba mươi Tết trong hoàng cung xảy ra một việc lớn đó! Bây giờ khắp Kinh Thành không ai không biết, không ai không hay!”
Giang Tiến Tửu và Trương Khoảng cùng hỏi: “Chuyện gì?”
“Chính là tháp Thanh Thiên của các ngươi đó!” Vi Vô Cực nói về việc trong cung truyền ra tin tiên nhân hiển linh một cách sinh động như thật.
Trương Khoảng và Giang Tiến Tửu nghe xong thì kinh ngạc, trong cung cao thủ nhiều như mây, sáng rực như ban ngày. Nếu như do người làm, rốt cuộc làm sao mà làm được?
Vi Vô Cực cực phấn khởi nói: “Ta còn chưa từng đi đến tháp Thanh Thiên đó. Chờ ta cài cơ quan xong, ta cũng phải đi xem một chút. Dù sao cũng đến đây rồi mà.”
Giang Tiến Tửu cong môi cười khan: “Vậy thì vừa đúng lúc. Bây giờ chúng ta có thể đi luôn.”
Vi Vô Cực lộ ra vẻ khó hiểu: “Bây giờ ư?”
Trương Khoảng cười ha ha ôm vai hắn: “Không lừa dối lão đệ, ta và Tri huyện Thẩm đại nhân có chút quan hệ cá nhân. Thẩm đại nhân không tin quỷ thần, nghi ngờ có người giả thần giả quỷ giở trò trong tháp Thanh Thiên. Ngài ấy biết người trong tiêu cục bọn ta đều có chút võ công, cho nên âm thầm nói với ta, nếu bọn ta có thể bắt được kẻ giả mạo thần tiên thì sẽ thưởng cho bọn ta ít bạc.”
Vi Vô Cực bừng tỉnh hiểu ra: “Các ngươi muốn cài đặt cơ quan này trong tháp Thanh Thiên ư?”
Giang Tiến Tửu cười gượng gật đầu.
Vi Vô Cực kinh ngạc nói: “Thần tiên đã lan truyền khắp Kinh Thành rồi mà các ngươi lại không tin ư?”
Trương Khoảng: “Bọn ta hành tẩu giang hồ, đã thấy nhiều chuyện giả thần giả quỷ, dù sao tiêu cục tạm thời vẫn chưa có mối làm ăn, chi bằng cài cơ quan vào tháp Thanh Thiên trước thử xem. Lỡ như bắt được người giả mạo thần tiên giở trò xằng bậy, vậy thì đó là công lớn đấy. Không chỉ có chút phần thưởng của Thẩm đại nhân thưởng thôi đâu, hẳn là triều đình cũng sẽ phong thưởng nhỉ?”
Giang Tiến Tửu nói: “Đến lúc đó danh tiếng của Tiểu kỹ Vi gia các ngươi sẽ vang xa khắp nơi.”
Vi Vô Cực nghe xong thì động lòng, nói ngay: “Được. Với ta thì cài ở đâu cũng như nhau, các ngươi vẫn phải trả tiền đó.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vì hung thủ của vụ án bắt cóc mà tiên nhân chỉ ra là “Sở Tử Trường”, người không ai nghĩ đến, tháp Thanh Thiên trong lòng dân chúng ngày càng vô cùng kỳ diệu. Dân chúng đến đây bái thần cầu phúc, quỳ dưới đất thắp nhang dập đầu với tháp cổ, trong tháp bày rất nhiều đồ cúng.
Vi Vô Cực đi theo Giang Tiến Tửu và Trương Khoảng lên tới tầng cuối cùng của tháp Thanh Thiên, nhìn thấy bảng đinh sắt với vết máu loang lổ, hắn lập tức đánh trống lui quân: “Không được, không được. Ta sợ đau, ta không kiếm số tiền này được đâu.”
Giang Tiến Tửu bật cười: “Yên tâm đi, bọn ta sẽ không để ngươi rách da, rách thịt đâu.”
Ông và Trương Khoảng thi triển khinh công, kẹp lấy cánh tay Vi Vô Cực, “xách” hắn đi lên. Vi Vô Cực lấy “Phi Hoa Lưu Tinh” từ trong rương gỗ ra, cài cơ quan phát động ở khung gỗ của cửa sổ, một khi có người giẫm lên khung gỗ cửa sổ thì sẽ kích hoạt cơ quan làm pháo hoa nổ tung, phấn nhũ tung bay theo gió, rơi trên người kẻ đó, cho dù là bóng đêm như mực thì cũng có thể thấy rõ hành tung hướng đi.
Sau khi Vi Vô Cực cài đặt xong thì phủi phấn nhũ trên tay đi: “Giang tiêu đầu, ta có thể ở tiêu cục thêm mấy ngày xem náo nhiệt không. Nói thật thì ta cũng rất tò mò rốt cuộc thần tiên trên tháp Thanh Thiên có dáng vẻ ra sao.”
Giang Tiến Tửu sảng khoái đồng ý, dù sao tiêu cục cũng có nhiều phòng cho khách, ông cũng không để ý chuyện có thêm một người.
Sau khi rời khỏi tháp Thanh Thiên, Trương Khoảng đến hiệu sách Khê Khách một chuyến, nói cho Thanh Đàn biết chuyện Vi Vô Cực cài cơ quan vào cửa sổ của tháp Thanh Thiên. Thanh Đàn nghe xong cũng không căng thẳng, vì Lý Hư Bạch từng nói, cách hắn lấy thư không phải như bọn họ suy đoán. Nói cách khác, hắn không vào tháp Thanh Thiên lấy thư từ cửa sổ.
Trương Khoảng lo âu: “Ta vẫn chưa nói với Giang thủ lĩnh Lý Hư Bạch chính là người lấy thư, việc này cứ giấu ông ấy cũng không được.”
Thanh Đàn gật đầu: “Xuyên ca đừng vội, chúng ta chờ Di Vi xuất hiện trước đã rồi đi nước cờ tiếp theo. Lý Hư Bạch nói không quá bảy ngày nữa thì Di Vi sẽ xuất hiện. Vậy thì, chậm nhất là mùng năm chúng ta sẽ biết hắn rốt cuộc là ai.”
“Đúng rồi, Vi Vô Cực còn mang đến một tin tức từ Kinh Thành.” Trương Khoảng nói lại chuyện tiên nhân hiển linh trong cung yến ngày ba mươi Tết, nhắc nhở: “Việc này đã đến trước mặt Thiên tử rồi, đoán chừng Ngự tiền ti và Đại lý tự sẽ phái thêm nhiều nhân thủ hơn đến điều tra. Muội phải mau chóng kéo Liên Ba ra khỏi chuyện này, nếu không Thẩm Tòng Lan cũng không cứu được nàng ấy. Nếu thật sự không được thì bảo nàng ấy rời khỏi U Thành, đi chỗ khác tránh sóng gió đi.”
“Ta biết rồi, đa tạ Xuyên ca.”
Tiễn Trương Khoảng đi, Thanh Đàn lập tức nói cho Liên Ba biết chuyện “tiên nhân hiển linh”, hỏi nàng ấy có biết chuyện không.
Liên Ba nói đúng sự thật: “Tỷ không biết nhưng tỷ cảm thấy có lẽ là do Di Vi làm.”
Thanh Đàn khó hiểu: “Hắn tốn công tốn sức kinh động Thiên tử , rốt cuộc là vì điều gì?”
Liên Ba nói: “Thanh Điểu từng nói, tiên nhân trạng lan truyền đến Kinh Thành nhanh như vậy là bởi vì hắn đã tìm mấy vị tiên sinh kể chuyện ở Kinh Thành, không kiêng dè gì mà tuyên truyền giữa phố. Còn có vụ án của Ôn tú tài, là Thanh Điểu giật dây đồng môn của Ôn tú tài kêu oan khắp Kinh Thành. Mục đích của Di Vi chính là muốn làm lớn chuyện lên, nhưng mà tỷ không ngờ rằng hắn lại làm huyên náo đến trong cung, huyên náo đến dưới mí mắt Thiên tử .”
Nói cách khác, mục đích cuối cùng của Di Vi khi liên tục sử dụng tiên nhân trạng chính là vì kinh động Thiên tử. Bây giờ màn kịch này đã vào đến trong cung như ước nguyện của hắn, tiếp theo đó U Thành có thể sẽ có các “thần tiên” tràn vào. Trương Khoảng nói đúng, rất nhanh thôi, tình hình sẽ không còn là thứ Thẩm Tòng Lan có thể khống chế. Thẩm Tòng Lan và Giang Tiến Tửu đều sẽ trở thành lực lượng nhỏ bé nhất.
Sau khi Thanh Đàn suy đi nghĩ lại, khi đến đêm nàng vẫn đi đến nhà Lý Hư Bạch một chuyến. Nàng không gõ cửa, vượt nóc băng tường, trực tiếp dừng trên nóc nhà đối diện phòng ngủ hắn.
Chẳng mấy chốc, cửa phòng đã mở ra vang tiếng cọt kẹt. Lý Hư Bạch đứng ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn người trên nóc nhà đối diện, giọng điệu hơi bất đắc dĩ: “Sao cô không đi cửa chính? Bị người ta phát hiện ra rồi kêu bắt trộm thì chẳng phải là xấu hổ à?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thanh Đàn nhẹ nhàng đặt chân đến trước mặt hắn, giọng nói dịu dàng thân mật: “Ta chỉ muốn thăm dò xem thử huynh có phát hiện có người đến hay không thôi.”
Đã bị nàng phát hiện ra mình có võ công, Lý Hư Bạch cũng không che giấu nữa, nói đúng sự thật: “Có cảm thấy nhưng không chắc chắn, nên mới mở cửa ra xem.”
Thanh Đàn tiến lên hai bước, nở nụ cười xinh đẹp với hắn, khuôn mặt nàng rực rỡ như hoa mùa xuân, trong trẻo nở rộ dưới ánh đèn. Vào lúc hắn thất thần, nàng bỗng dưng nắm cổ tay hắn, lật lại xem, quả nhiên nhìn thấy ba cây kim bạc kẹp giữa ngón tay hắn.
Thanh Đàn bật cười: “Bằng chứng như núi.”
Lý Hư Bạch mờ mịt: “Bằng chứng gì.”
“Ám khí của huynh đó.” Thanh Đàn buông cổ tay hắn ra, ánh mắt chứa ý cười hỏi hắn: “Sao huynh không bắn?”
Lý Hư Bạch nhướn mày: “Sao ta lại phải bắn ám khí với cô?”
Thanh Đàn ra vẻ kinh ngạc: “Trời tối đen như mực mà huynh cũng có thể nhìn ra được người tới là ta à? Huynh quen thuộc ta như vậy sao?”
Nếu không thì sao? Lý Hư Bạch tránh không đáp, xoay người nói: “Vào trong rồi nói.”
Thanh Đàn đi vào phòng, xoay người liếc nhìn nóc nhà đối diện, chậm rãi nói: “Lần trước rõ ràng là huynh biết ta đứng ở đó nhìn huynh, huynh còn cố ý cởi áo nới dây lưng, cởi sạch đồ ra.”
Sắc mặt Lý Hư Bạch ửng hồng: “Nói bậy.”
Thanh Đàn buồn cười nhìn hắn: “Đâu có bậy, nếu ta rời đi trễ một chút thì đã thấy hết rồi.”
Khuôn mặt Lý Hư Bạch đỏ bừng, lập tức trở tay đóng cửa phòng, giống như sợ bị người ta nghe được.
Thanh Đàn tiếp tục trêu ghẹo: “Không ngờ chính nhân quân tử tự kiềm chế giữ lễ vậy mà lại dùng mỹ nam kế.”
Lý Hư Bạch hắng giọng: “Cô tìm ta có việc gì sao?”
“Yên tâm đi, là chuyện đứng đắn.” Thanh Đàn cố ý nói: “Ta biết võ công huynh cao cường, sẽ không có ý gạo nấu thành cơm gì nữa đâu.”
Lý Hư Bạch lúng túng làm dấu tay: “Mời nhị nương tử ngồi.”
Trong phòng vẫn giống như lần trước nàng tới, không hề có chút thay đổi nào, trong không khí mơ hồ thoang thoảng mùi đàn hương dễ ngửi.
Thanh Đàn cười nhạt: “Không ngồi đâu, ta nói xong sẽ đi ngay. Vi Vô Cực đã cài đặt cơ quan trên cửa sổ tháp Thanh Thiên, nếu như huynh đi lấy thư thì cẩn thận đừng động vào cơ quan.”
Lý Hư Bạch nhìn nàng, vẻ mặt có chút khác thường: “Tại sao cô lại muốn nói cho ta biết?”
“Đương nhiên là vì ta không muốn huynh bị bắt.”
Ánh mắt Lý Hư Bạch khẽ lay động: “Vì tỷ tỷ cô ư?”
Đôi mắt Thanh Đàn long lanh, cười nhạt: “Ta nói ta vì huynh thì huynh sẽ tin sao?”
Lý Hư Bạch không lên tiếng, nhưng biểu cảm trên mặt có chút mất tự nhiên, dáng vẻ bán tín bán nghi.
Thanh Đàn tiếp tục nói: “Còn một việc nữa muốn hỏi huynh, tiên nhân hiển linh trong cung yến ngày ba mươi Tết có phải do Di Vi làm không?”
Lý Hư Bạch trả lời phải, xem ra quan hệ của hắn và Di Vi thân thiết hơn rất nhiều, bí mật hắn biết được cũng nhiều hơn Liên Ba.
Thanh Đàn không nhịn được mà hỏi: “Rốt cuộc hắn muốn làm gì vậy?”
Lý Hư Bạch nói không nhanh không chậm: “Ngày mốt cô sẽ biết hắn là ai, đến lúc đó cô có thể tự mình đi hỏi hắn.”
Cho dù đây là lời dụ dỗ hay là không tin tưởng thì cũng khiến người ta không thoải mái. Thanh Đàn có chút tức giận, cố ý nghiêng đầu nhìn về phía chiếc giường của hắn: “Huynh không nói, vậy thì đêm nay ta sẽ không đi.”
Lý Hư Bạch gật đầu: “Được.”
Hả? Được?! Thanh Đàn kinh ngạc quan sát hắn: “Huynh vừa mới nói gì?”
Lý Hư Bạch lại vô cùng gan dạ đón lấy ánh mắt nàng, không chút sợ hãi mà nói: “Ta nói, được.”
Thanh Đàn vừa buồn cười vừa tức giận: “Huynh càng ngày càng mạnh dạn nhỉ!”
Từ sau khi vạch trần lớp ngụy trang của hắn thì không dùng được chiêu “đe dọa ép buộc” nữa.
Lý Hư Bạch không sợ hãi: “Dù sao cô cũng đánh không lại ta, lại không thể làm gì ta.”
Ý là, cường thủ hào đoạt là không thể nữa. Tại hạ không sợ.
Thanh Đàn: “...”
------oOo------
Bạn cần đăng nhập để bình luận