Tiên Nhân Trạng
Chương 037:
Ba người xem xong thư Thanh Đàn gửi, đều cảm thấy đó là một cơ hội tốt để kiểm tra Lý Hư Bạch và Bồng Lai, chỉ có điều bọn họ đều không quá tin tưởng hai người này là “tiên nhân”.
Nói thật, Giang Tiến Tửu cũng không tin lắm nhưng thử một lần cũng không sao. Hiện nay vấn đề khó chính là làm thế nào để thuyết phục cha mẹ A Bảo leo lên tháp Thanh Thiên gửi tiên nhân trạng. Mẹ của A Bảo, Tần thị không tham tiền như Vương thị, Mạnh gia càng không thiếu ngân lượng, vì thế không thể dùng bạc đi thuyết phục bọn họ được.
Thế là Giang Tiến Tửu tìm người cho thị nữ bên cạnh Tần thị chút bạc, bảo nàng ta truyền lời với Tần thị, nói người bên ngoài đều đang bàn tán rằng ba nhà mất con năm đó gồm mẹ của Khê Khách và Tiểu Kỳ Lân đều đã leo lên tháp Thanh Thiên, chỉ có Tần thị không chịu đi, con trai bị giết cũng không vội tìm kiếm hung thủ. Hơn nữa năm đó Mạnh gia dùng ngân phiếu giả đi chuộc người, có thể thấy được cũng không có bao nhiêu yêu thương con trai.
Tần thị vốn đã không có lòng tin quá lớn đối với việc phá án của Thẩm Tòng Lan, đã sớm có ý định trèo lên tháp Thanh Thiên gửi tiên nhân trạng, nghe được mấy câu này thì đâu có còn ngồi yên được nữa, lập tức đi đến tháp Thanh Thiên.
Giang Tiến Tửu vừa nghe được tin thì lập tức dựa theo phương án lần trước, đầu tiên bảo Trương Khoảng lén đổi tiên nhân trạng của Tần thị, sau đó lại dẫn người đi mai phục gần Mạnh gia, nhìn xem có người đến đưa thư tiên nhân hay không.
Mọi người đã trông coi cả đêm, mãi đến khi trời sáng choang mà vẫn không có chim xanh hay chim băng đưa thư đến cho Mạnh gia. Giang Tiến Tửu đành phải dẫn người lặng lẽ rút khỏi Mạnh gia.
Vì không để người ta chú ý, Trương Khoảng quay về tiêu cục, thay đổi cách ăn mặc cải trang một phen rồi mới đi đến tháp Thanh Thiên. Lên tới đỉnh tháp thì chợt phát hiện ra tiên nhân trạng mà hôm qua Tần thị gửi vẫn còn ở đó, không bị lấy đi! Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Trương Khoảng ngây dại, chẳng lẽ Bồng Lai chính là người lấy thư? Nếu không thì sao không có ai lấy thư chứ?
Người được Giang Tiến Tửu phái đi theo dõi hiệu sách truyền tin về, hiệu sách không hề có gì bất thường, cả ngày Liên Ba không đi ra ngoài. Nhưng trước khi trời tối, quản gia của Lý Hư Bạch là Thường Tiếu có đi đến hiệu sách một chuyến, ông ấy đến hỏi Liên Ba sao Lý Hư Bạch chưa về. Thời gian ông ấy ở lại không dài, chẳng mấy chốc đã rời đi.
Mạnh gia không chờ được thư của tiên nhân, đương nhiên rất thất vọng, nhưng mà trong các vụ án mạng tiên nhân từng phán, cũng từng có vụ đến sáng ngày thứ ba mới có thư của tiên nhân vạch trần hung thủ.
Để cho ổn thỏa, đêm ngày thứ hai Giang Tiến Tửu lần nữa dẫn người mai phục xung quanh Mạnh gia, canh chừng cả đêm nhưng kết quả vẫn vậy, vừa không có chim xanh vừa không có chim băng đến đưa thư. Mà tờ tiên nhân trạng trong tháp Thanh Thiên vẫn còn đó.
Giang Tiến Tửu vốn dĩ không tin Lý Hư Bạch và Bồng Lai sẽ là “tiên nhân”, đến mức này rồi thì ông không thể không tin.
Mấy người liên tục thức trắng hai đêm đều vô cùng mệt mỏi, ngồi trong Lan Ngôn đường, ngáp không dứt, chuẩn bị đi ăn cơm ngủ bù.
Giang Tiến Tửu thở dài với Trương Khoảng: “Chúng ta đã nghĩ hết cách đặt bẫy muốn bắt được tiên nhân, nhưng ngay cả cọng lông của tiên cũng không bắt được, không ngờ Thanh Đàn đưa Lý Hư Bạch đi Kinh Thành một chuyến lại tra ra được manh mối. Đây thật sự là vô tình cắm liễu, liễu lại xanh mà.”
Trong lòng Trương Khoảng vẫn còn lo nghĩ: “Lý Hư Bạch không có võ công, người mặc áo đen lấy thư chẳng lẽ là Bồng Lai? Trông hắn đâu có giống cao thủ tuyệt đỉnh đâu!”
Giang Tiến Tửu gật đầu: “Trông thì không giống nhưng chưa từng đánh nhau, không ai nói chắc được có phải hắn giấu nghề hay không.”
Vệ Thông nói: “Cho dù phải thì chúng ta không có bằng chứng mà chỉ suy đoán, chắc chắn bọn họ sẽ không thừa nhận.”
Giang Tiến Tửu che miệng ngáp: “Không vội. Chờ bọn họ đi Kinh Thành về thì phái người theo dõi bọn họ thâu đêm suốt sáng, chắc chắn sẽ có lúc bắt được tại trận.”
Đang nói thì A Tùng vội vã đi từ bên ngoài vào, báo một tin khiến người ta giật mình, Mạnh gia đã nhận được thư tiên nhân.
Giang Tiến Tửu đột nhiên mất sạch cơn buồn ngủ, vội hỏi: “Khi nào?”
“Mới vừa rồi.”
“Thư đưa đến như thế nào?”
A Tùng nói: “Không có ai nhìn thấy, là một thị nữ Mạnh gia nhặt được trên mặt đất ở nhà chính.”
Trên mặt đất nhà chính ư?!
Giang Tiến Tửu, Trương Khoảng và Vệ Thông nhìn nhau. Trước kia thư tiên nhân đều được đưa đến khi sắc trời chưa sáng, trên đường gần như không có ai.
Lần này là khi trời sáng choang, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào đó, vậy thì thư được đưa đến như thế nào? Lại còn đưa vào tận trong nhà?
Giờ phút này Lý Hư Bạch và Bồng Lai đều ở Kinh Thành, như vậy xem ra hai người này hoàn toàn không liên quan đến tiên nhân.
Giang Tiến Tửu ủ rũ nghĩ, bây giờ thì hay rồi, ngay cả đối tượng hoài nghi cũng không có, hoàn toàn rơi vào tình trạng hai mắt tối thui.
Vệ Thông lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ trên tháp Thanh Thiên thật sự có thần tiên?”
Bồng Lai sớm tối đi ra ngoài hai chuyến nghe ngóng tin tức, cửa thành vẫn đóng, mọi người đều không được ra khỏi thành.
Thanh Đàn đoán, không thể nào bắt được thích khách. Vì khi Tiêu Nguyên Thịnh vào thành đã mang theo khoảng hai mươi thân vệ, thích khách có thể chạy thoát ngay dưới mí mắt mấy người này thì võ công tuyệt đối không yếu. Khiến người ta khó hiểu là sao hắn ta không hành thích trên đường đi mà nhất định phải ra tay ngay dưới chân thiên tử?
Thấy ngày thứ hai trôi qua mà vẫn chưa có dấu hiệu mở cổng thành, Thanh Đàn thầm nôn nóng. Thứ nhất là muốn biết tình hình bên phía Giang Tiến Tửu. Thứ hai là theo tính toán của nàng thì kỳ kinh nguyệt của nàng sắp đến, nàng thật sự không đùa đâu. Nàng chỉ mang theo hai mươi lạng bạc, đã đưa hết cho Vi Vô Cực rồi, bây giờ trên người không xu dính túi, còn phải đi tìm Lý Hư Bạch mượn tiền mua đồ.
Lý Hư Bạch vừa nghe nói nàng muốn ra ngoài thì nói theo kiểu không được nói chen vào: “Để Bồng Lai đi đi, bên ngoài loạn lắm.”
Hai ngày nay Cấm quân luôn tìm kiếm thích khách khắp nơi, hôm nay đã khám xét đến gần Vi gia rồi.
Thanh Đàn không thể làm gì khác hơn nói: “Không tiện để hắn đi theo.”
Lý Hư Bạch thân là đại phu, vừa nghe xong thì hiểu được chuyện gì, lúng túng ngậm miệng lại.
Thanh Đàn ngủ đến nửa đêm thì cảm thấy có chút không ổn, nàng đứng dậy châm đèn xem thử thì quả nhiên là đến kỳ kinh nguyệt, may mà buổi chiều nàng đã đi ra ngoài chuẩn bị đồ. Nó tới sớm hơn bình thường hai ngày thì thôi đi, vậy mà còn đột kích vào nửa đêm, nàng không cẩn thận làm dính một vệt máu lên khăn trải giường.
Vi gia ngoại trừ nàng và Từ thị thì toàn là đàn ông, ban ngày cầm đi giặt mà bị bọn họ nhìn thấy thì thật sự có hơi xấu hổ, nàng dứt khoát giặt vào lúc nửa đêm, sau đó vắt trên chậu than hong khô.
Chính giữa tứ hợp viện có một cái giếng nước, bồ kết và chậu gỗ được để ở đó. Thanh Đàn rón ra rón rén múc một thùng nước từ giếng, chậm rãi đổ vào chậu. Để không kinh động đến người khác, động tác của nàng vô cùng nhẹ nhàng. Chỉ là ban đêm rất yên tĩnh, động tĩnh nhỏ xíu cũng có vẻ cực kỳ rõ ràng.
Nàng vào trong phòng chuyển một chiếc ghế, lại xách một chiếc đèn, đặt khăn trải giường lên ghế, chỉ ngâm chỗ bẩn vào trong chậu. Nước lạnh thấu xương, khi tay chạm vào thì lạnh đến mức toàn thân nàng run rẩy, hít vào một hơi.
Dưới mái hiên đối diện vang lên tiếng động nhỏ xíu, một người đi ra từ phòng của Lý Hư Bạch. Ánh trăng mờ mịt, không thấy rõ mặt mày, nhưng nhìn chiều cao thì chính là hắn.
Là hắn thì tốt rồi. Giờ phút này Thanh Đàn không hề muốn nói chuyện với bất cứ ai, đúng lúc Lý Hư Bạch luôn tránh nàng, có thể né thì né. Có lẽ hắn nhìn thấy nàng thì cũng sẽ không lên tiếng, sẽ chỉ lặng lẽ đi theo chân tường đến nhà xí.
“Nhị nương tử.” Thế nào cũng không ngờ rằng, Lý Hư Bạch lại chủ động đi qua chào hỏi nàng, thật sự là mặt trời mọc đằng tây mà.
Thanh Đàn không thể không làm bộ như vừa mới nhìn thấy hắn, ngẩng đầu mỉm cười: “Lý đại phu vẫn chưa ngủ à.”
“Ta đi nhà xí.” Lý Hư Bạch nói xong thì không hề rời đi, đứng trước mặt nàng, do dự một chút rồi nói: “Nhị nương tử tốt nhất là đừng đụng vào nước lạnh.”
Thanh Đàn đã hiểu được ý của hắn, khuôn mặt không khỏi nóng lên. Người đàn ông này có chuyện gì vậy, cho dù đoán được nguyên nhân nàng giặt đồ vào nửa đêm thì cứ giả vờ như không biết gì mà rời đi không phải là được rồi sao?
Thanh Đàn lúng túng: “Không sao.”
“Vậy ta đi đun chút nước nóng cho cô.”
Thanh Đàn ngây dại. Nàng không nghe nhầm chứ?
Lý Hư Bạch nói khẽ: “Mấy ngày tới cô không thể đụng nước lạnh được, nếu không sẽ đau bụng.”
Không biết là chủ đề câu chuyện quá xấu hổ, hay là sự quan tâm của hắn khiến người ta quá bất ngờ. Thanh Đàn luôn nhạy bén thông minh, giờ phút này đột nhiên có chút nghèo từ ngữ, trơ mắt nhìn hắn khom lưng xách đèn dưới đất lên rồi đi về phía phòng bếp.
Thanh Đàn đành phải xách thùng nước đi theo sau hắn.
Lý Hư Bạch đặt đèn trên bếp lò, cầm lấy đá lửa nhóm lửa trong lò, sau đó thì hất áo bào ngồi bên cạnh ống bễ thổi lửa. Củi lửa trong lò cháy lên, ngọn lửa dần lớn. Thanh Đàn xách thùng nước rót nước vào nồi, không kìm lòng được mà nhìn Lý Hư Bạch bên cạnh.
Hóa ra người đẹp lúc nhóm lửa cũng có thể đẹp như vậy. Mũi cao thẳng, tuấn tú như ngọc, tay áo dài xắn lên để lộ ra cổ tay thon, da rất trắng, có loại đẹp nõn nà dưới ánh đèn ấm.
Có điều, nhìn hắn là một lang quân phú quý mười ngón tay không dính nước, dáng vẻ khí chất hoàn toàn không giống kiểu từng chịu khổ từng làm việc nặng. Vì sao lại thuần thục chuyện nhóm lửa như vậy?
Nàng không nhịn được hỏi: “Huynh thường xuyên thổi lửa nấu cơm sao?”
“Việc này khó lắm sao? Không phải nhìn là biết rồi à?” Lý Hư Bạch ngẩng đầu nhìn nàng, ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt khôi ngô tuấn tú xuất trần đó, trong đôi mắt hoa đào tựa như chứa đầy ánh sao sáng chói, sinh ra vẻ phong lưu uyển chuyển khó mà hình dung được.
Trái tim Thanh Đàn đập thình thịch, nàng không tự chủ được mà chớp mắt, lại không tự chủ được mà siết tay lại, bấm móng tay vào lòng bàn tay. Đây không phải mơ. Người ngồi đó nấu nước cho nàng là Lý Hư Bạch.
Nàng lớn thế này rồi mà chưa từng có người làm vậy cho nàng, cũng chưa từng có ai thương cảm cho nàng. Khi tới tháng thì nàng tự chịu đựng cơn đau bụng rồi làm những việc cần làm, màn trời chiếu đất, bôn ba khắp nơi, có khi còn có thể rơi vào cảnh nguy hiểm, liều mạng để sống.
Giang Tiến Tửu đối xử với nàng xem như không tệ, nhưng trong mắt ông, nàng là đệ tử của ông, là thủ hạ của ông, là một Phong Hầu. Xung quanh dường như không có ai xem nàng như một nữ lang, cần được thương cảm và cần được chăm sóc, có lẽ là vì nàng quá mạnh mẽ.
Thậm chí bản thân nàng cũng không cảm thấy có gì không ổn, vì nàng đã sớm quen với cuộc sống như vậy.
Lý Hư Bạch hình như là người đàn ông đầu tiên xem nàng là nữ lang mà quan tâm. Cảm giác này vô cùng mới mẻ và kỳ lạ, nàng nhìn cái bóng tuấn dật của hắn in trên tường, nhẹ nhàng cắn môi.
Không biết là nàng bị vẻ đẹp của hắn mê hoặc, hay là sự động lòng trong khoảnh khắc đó khiến nàng có một cảm giác khác thường khó nói nên lời. Hơi thở của nàng đột nhiên trở nên chậm chạp nhẹ bẫng, mang theo cảm giác hơi say.
Nhưng phản xạ có điều kiện hình thành trong ánh đao, bóng kiếm đã khiến đầu óc nàng luôn giữ lại sự tỉnh táo. Nàng lập tức nghĩ đến việc hắn cũng rất tốt với ăn mày, hình ảnh trong lều phát cháo đã ăn sâu vào trong ký ức của nàng. Có lẽ hắn không phải vì quan tâm nàng nên mới làm vậy, mà là vì đối với ai hắn cũng có tấm lòng bồ tát như thế. Chính vì hắn có lòng từ bi như vậy nên mới khiến nàng nghi ngờ “tiên nhân” trên tháp Thanh Thiên chính là hắn.
Rốt cuộc hắn có phải không? Trở về U Thành thì sẽ biết rõ.
Nếu là hắn thì nàng sẽ làm thế nào đây?
“Nước sôi rồi.” Giọng nói của Lý Hư Bạch khiến nàng tỉnh lại từ sự thất thần.
Thanh Đàn cầm gáo múc nước trong nồi, Lý Hư Bạch tắt lửa trong lò, châm đèn rọi đường, đưa nàng đến bên cạnh giếng thì đặt đèn xuống rồi xoay người rời đi.
Thanh Đàn nhìn bóng lưng hắn, một lúc sau mới nhớ ra là hắn không hề đi nhà xí. Không phải là hắn đi tiểu đêm rồi tình cờ gặp nàng nên mới có ý định nấu nước nóng cho nàng mà là nghe thấy tiếng động nên cố ý ra đây.
------oOo------
Bạn cần đăng nhập để bình luận