Tiên Nhân Trạng

Chương 050:

Lúc Thanh Đàn quay về hiệu sách, Liên Ba đang vô cùng lo lắng chờ đợi tin tức, vừa thấy nàng vào cửa thì không kịp chờ đợi mà tiến lên đón hỏi: “Thẩm Tòng Lan không sao chứ?”



Vẻ mặt Thanh Đàn nghiêm túc, muốn nói lại thôi. Liên Ba nóng ruột: “Rốt cuộc hắn thế nào rồi?”



Thanh Đàn khẽ thở dài: “Thẩm đại nhân hắn…”



Liên Ba thấy thế thì càng lo lắng: “Muội mau nói đi, rốt cuộc hắn sao rồi?”



Thanh Đàn bật cười: “Tỷ tỷ đây là quan tâm quá nên loạn thôi. Yên tâm đi, Thẩm đại nhân bình an vô sự.”



Liên Ba xấu hổ mang theo sự giận dữ đánh nàng một cái: “Con nhỏ nghịch ngợm này.”



Thanh Đàn nhân cơ hội nói: “Thẩm đại nhân thay tỷ làm con tin, lúc nào cũng có thể tan xương nát thịt. Về tình về lý thì tỷ nên mang theo quà đi cảm ơn.”



“Nhà hắn trong huyện nha, có vô số đôi mắt nhìn vào. Tỷ sợ dẫn tới lời bàn ra tán vào gây bất lợi cho hắn.”



“Vậy thì hẹn gặp ở bên ngoài đi. Nghe nói Thẩm đại nhân ngày mốt phải về Kinh rồi, đúng lúc tỷ cũng chuẩn bị một ít quà để hắn mang đi đi.”



Vậy có nghĩa là mẫu thân và đệ đệ của hắn vẫn còn đang ở Kinh Thành. Liên Ba hơi do dự rồi gật đầu.



Thanh Đàn dán vào bên tai nàng, dịu dàng nói: “Thẩm đại nhân chịu liều mình vì tỷ. Chỉ dựa vào điểm này thôi là muội đã nhận người tỷ phu này rồi. Tỷ đừng lo trước lo sau nữa, sớm ngày cùng Thẩm đại nhân từ người có tình thành người một nhà đi, cũng khiến cho mẹ yên tâm hơn.”



Khuôn mặt Liên Ba ửng hồng, vội vàng nói sang chuyện khác: “Sở Định Khôn thì sao?”



Thanh Đàn kể những chuyện xảy ra trên phố, Liên Ba nghe nói Sở Định Khôn bị bắt thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Thật ra, tỷ còn lo lắng muội sẽ nhân cơ hội chém chết ông ta nữa.”



Vẻ mặt Thanh Đàn hơi trầm xuống: “Muội vốn dĩ thật sự định tự tay giết ông ta để báo thù cho cha. Nhưng sau đó nghĩ lại, giết ông ta thì cũng có lợi cho ông ta quá. Ông ta đã phạm vào tội ác đủ để bị lăng trì, để quan phủ công khai hành hình, vừa khiến ông ta chịu sự đau khổ của phanh thây xé xác, vừa có thể khuyên can người đời. Nếu có thể khiến người mang ác niệm kinh sợ, không dám làm ác thì cũng là một việc tốt.”



Liên Ba gật đầu: “Muội nói rất đúng. Trên tay ông ta có gần mười mạng người, cho dù phanh thây xé xác thì cũng có lợi cho ông ta rồi.”



Thanh Đàn tò mò nói: “Tỷ tỷ, tỷ nói xem hôm nay là ai đã ra tay cứu Thẩm đại nhân?”



Liên Ba lắc đầu: “Không biết.”



Thanh Đàn quan sát vẻ mặt Liên Ba không giống như nói dối, xem ra nàng ấy không phải là kẻ chủ mưu của “tiên nhân”, chỉ là trợ thủ thôi.



Sau khi Thẩm Tòng Lan tan làm thì quay về hậu viện huyện nha, đổi sang quần áo thường ngày, A Vĩnh đưa một chiếc khăn nóng và một bình trà nóng tới.



Thẩm Tòng Lan đắp khăn nóng lên mặt, nhắm mắt lại một lúc, sau đó đưa khăn cho A Vĩnh rồi rót chén trà nóng. Tảng đá lớn trong lòng tựa như bị nước trà đẩy xuống.



Khoảng thời gian đến U Thành này, y đã cảm nhận được sự khó khăn của Tri huyện tiền nhiệm Tống Bằng Phi.



Án mạng nối tiếp nhau nhưng phần lớn là bản án cũ năm xưa, nhân chứng, vật chứng đều không được đầy đủ, thư tiên nhân lại giống như một lá bùa đòi mạng, không phá được án thì giống như thông báo với thiên hạ là Tri huyện ngu ngốc bất lực.



May mà vụ án giết người bằng chó mực, vụ án giếng cạn ở Quỷ Viên và vụ án bắt cóc vào năm Hồng Anh thứ bảy, án trong án đã lần lượt kết thúc, cuối cùng cũng có thể yên tâm đón năm mới, về Kinh Thành cũng có thể có câu trả lời cho Tô đại nhân. Về phần bước tiếp theo là đi thăm dò vị “tiên nhân” trên tháp Thanh Thiên, y đang nghĩ xem phải bắt đầu như thế nào thì nha dịch trực ca đi vào bẩm báo là hiệu sách Khê Khách phái người đưa một phong thư tới.



Hiệu sách Khê Khách, là Liên Ba sao? Thẩm Tòng Lan không kìm lòng được mà đứng lên.



A Vĩnh nhận lấy lá thư rồi đưa cho y.



Thẩm Tòng Lan mở ra, nhìn thấy chữ nhỏ xinh quen thuộc đã lâu không thấy, y không nhịn được mà khẽ cười lên.



Lúc chạng vạng tối, Lý Hư Bạch vừa mới bước vào cửa nhà thì quản gia Thường Tiếu đã bưng một chiếc hộp gấm nghênh đón: “Lang quân, hôm nay nhị nương tử của hiệu sách Khê Khách đã phái người đưa một chiếc hộp gấm tới.”



Bồng Lai thuận miệng nói: “Không phải ngày mai lang quân sẽ đi hiệu sách sao, nàng ấy đưa thẳng cho lang quân là được, vì sao còn đặc biệt đưa đến phủ chứ?”



Lý Hư Bạch mở hộp ra, bên trong là một tấm thiệp mời, còn có mấy hộp cao dưỡng của Tiểu Hương Sơn.



Hắn đọc xong thiệp mời thì nói với Bồng Lai: “Nói với nhà bếp là hôm nay ta không ăn cơm ở nhà.”



Bồng Lai nhanh chóng nhìn thiệp mời, bừng tỉnh hiểu ra nói: “Nhị nương tử đang muốn gạo nấu thành cơm à.”





Trái tim Lý Hư Bạch nảy lên, hắn hừ nói: “Ngươi có biết nói chuyện không đấy.”



Bồng Lai khoanh tay giải thích: “Quà đưa đến phủ, lang quân không nhận cũng phải nhận. Cô nương người ta đã ở quán rượu chờ lang quân rồi, lang quân không đi cũng phải đi, đây chẳng phải là gạo nấu thành cơm sao?”



Lý Hư Bạch: “...”



Lầu Xuân Tín trong thiệp mời nằm ở bên sông Minh Nguyệt. Lý Hư Bạch vừa bước lên cầu thang thì ngước mắt nhìn thấy một thiếu niên khôi ngô tuấn tú, khí khái hào hùng nhưng có chút đáng yêu mặc áo dài màu xanh sẫm, trên tóc cài trâm ngọc xanh đứng trên hành lang.



Lý Hư Bạch hơi ngây ra, không ngờ rằng hôm nay nàng lại mặc nam trang.



“Thiếu niên lang” hơi ngước cằm lên, nở nụ cười xinh đẹp: “Ta còn sợ huynh không tới đó.”



Lý Hư Bạch bất đắc dĩ: “Không tới thì cô sẽ đến nhà ta, ta vẫn nên đi một chuyến thì tốt hơn.”



Thanh Đàn mỉm cười: “Mời Lý đại phu vào trong.”



Đồ ăn nóng hổi trên bàn vừa mới được bưng lên, rõ ràng là đã tính chuẩn thời gian hắn tới, một bầu rượu được giữ ấm trên bếp lò. Trong phòng thoang thoảng hương rượu nồng đậm, so với rượu bình thường thì càng say lòng người hơn.



“Thời gian này đã làm phiền Lý đại phu khám bệnh từ thiện cho ta rồi, trong lòng ta có chút áy náy. Ta có chuẩn bị ít rượu nhạt để bày tỏ lòng cảm kích.”



“Nhị nương tử khách sáo quá rồi.” Lý Hư Bạch chắp tay, chân thành nói: “Đại nương tử đã trả tiền khám bệnh, xin nhị nương tử sau này đừng tốn kém tặng đồ nữa.”



“Tiền khám bệnh là tiền khám bệnh, tặng chút quà là tâm ý của ta.” Đôi mắt Thanh Đàn long lanh, nụ cười yêu kiều như hoa: “Hơn nữa, huynh cũng từng tặng cho ta trâm cài và quần áo, có qua mà không có lại thì không hay. Lý đại phu khách sáo như vậy là chê quà ít quá sao?”



“Đương nhiên là không phải.”



Thanh Đàn cười nhẹ nhàng nói: “Ta tặng quà cho huynh làm huynh băn khoăn, vậy thì huynh thanh toán bàn tiệc rượu này là được rồi.”



Lý Hư Bạch: “...”



Quả nhiên vẫn keo kiệt trước sau như một.



Thanh Đàn rót cho hắn một chén rượu đầy, đặt bên tay hắn, mỉm cười nói: “Tiểu nhị nói rượu này tên là Thái Bạch, hương thơm nhẹ nhàng, không hại thân.”



Lý Hư Bạch từ chối nói: “Ta không giỏi uống rượu.”



Thanh Đàn nói nửa thật nửa giả: “Có phải huynh sợ ta bỏ gì vào rượu không?”



Khuôn mặt Lý Hư Bạch đỏ lên, lúng túng nói: “Không phải.”



“Vậy thì ta xin cạn trước.” Thanh Đàn dứt lời, nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch rồi dốc ngược cái chén không với hắn: “Huynh nhìn xem, không có độc, không có thuốc, yên tâm đi.”



Lý Hư Bạch bị làm khó, do dự một lúc rồi cố mà uống một chén. Uống chén rượu này xong, khuôn mặt trắng như ngọc không tì vết của hắn lập tức nổi màu đỏ ửng nhàn nhạt.



Thanh Đàn nói: “Huynh đã không uống được rượu thì ta không khuyên nữa. Mời Lý đại phu ăn một chút. Nghe nói lầu Xuân Tín này là quán rượu tốt nhất U Thành, cơm canh tỉ mỉ, giá cả cũng không thấp.”



Lý Hư Bạch gắp một miếng cá vàng óng giòn rụm lên, thầm nghĩ: Đồ ăn rất đắt, cho nên gọi ta đến trả tiền à?



Uổng công cảm động rồi, vẫn nên ăn nhiều một chút vậy.



Hai người ăn cơm xong rồi rời khỏi lầu Xuân Tín, Lý Hư Bạch khách sáo nói: “Trời đã tối, ta đưa nhị nương tử về nhé.”



Thanh Đàn dạo bước đi xuống bờ sông: “Ta ăn hơi nhiều, Lý đại phu cùng ta đi dạo bờ sông đi.”



Ban ngày sông Minh Nguyệt tĩnh lặng vắng vẻ nhưng đến tối thì lại có cảnh tượng khác. Trên sông không chỉ có thuyền hoa lớn tinh xảo mà còn có những chiếc thuyền nhỏ xinh, nhóm ca cơ hát khúc ê a, thỉnh thoảng có vài tiếng kêu yêu kiều truyền đến khiến người ta miên man bất định.



Lý Hư Bạch không khỏi có chút xấu hổ, không nhịn được nói: “Trời đông giá rét, nhị nương tử coi chừng bị lạnh.



Thanh Đàn ngoái nhìn cười: “Không sao, ta uống rượu nên người nóng lắm, không tin thì huynh sờ tay ta xem.”



Lý Hư Bạch yên lặng nói: ta vẫn nên tin thôi.



Đi đến bên bờ sông, chợt có người đứng trên thuyền gọi một tiếng “Thanh Đàn”.





“Là Xuyên ca!” Thanh Đàn lập tức kéo cổ tay Lý Hư Bạch, không chờ hắn từ chối nói: “Chúng ta qua đó chào hỏi đi.”



Hai người đi đến bên thuyền hoa, Trương Khoảng không nói lời nào mà kéo hai người lên: “Nào, nào, nào. Ta đang cảm thấy một mình chán bỏ xừ đây này!”



Thanh Đàn đứng sau bình phong, cười khanh khách đánh giá một vòng, nói với ý tứ sâu xa: “Ôi chao, Xuyên ca biết hưởng thụ quá cơ.”



Chiếc thuyền hoa này thật đúng là danh xứng với thực, treo không ít hoa lụa giống như hoa thật, khoe màu đua sắc, đóa hoa thật duy nhất chính là bình mai vàng trên bàn rượu, hương thơm nức mũi.



Trương Khoảng cười hì hì nói: “Sắp hết năm rồi nên vui vẻ một chút, hai người chờ một lát, ta đi gọi người hát khúc đến.”



Thanh Đàn kéo Lý Hư Bạch ngồi vào bên bàn, thuyền hoa chật hẹp, đằng sau hai người chính là một chiếc sập thấp, trên đó đặt một bộ đệm chăn màu hồng đào và hai chiếc gối thêu hình uyên ương nghịch nước.



Lý Hư Bạch có chút mất tự nhiên, nhỏ giọng nói: “Nhị nương tử, hay là ta đi trước nhé, đợi lát nữa nhờ Trương huynh đưa cô về đi.”



“Huynh đừng đi mà.” Thanh Đàn một mực đè mu bàn tay hắn lại, mỉm cười nhìn hắn.



Một tấm bình phong đính đầy hoa mẫu đơn bằng lụa chắn ở cửa khoang thuyền sắc màu rực rỡ còn Lý Hư Bạch thì mặc áo dài cổ tròn màu trắng gạo, ánh sáng ấm màu quýt rọi vào khuôn mặt trong trẻo điềm đạm và đôi mắt xán lạn như sao của hắn, đẹp như người trong tranh.



Người ta đều nói tâm sinh tướng, con ngươi của hắn trông như một đầm nước không gợn sóng, ánh sáng trời mây phản chiếu vào cũng không làm nó mờ đi. Với kinh nghiệm và trải nghiệm của Thanh Đàn thì nàng đoán lòng dạ hắn rất sâu, giỏi ngụy trang hoặc là không nhiễm bụi trần, tâm lặng như nước.



Hôm nay nàng cứ muốn hiểu cho rõ, xem hắn rốt cuộc là kiểu nào.



Thuyền hoa chợt lắc lư một cái, giống như là rời bờ. Lý Hư Bạch có chút căng thẳng, nhìn bên ngoài tấm bình phong: “Có chuyện gì vậy?”



Thanh Đàn cười nhẹ nhàng: “Không sao đâu, Xuyên ca đẩy thuyền ra giữa sông thôi.”



“Vì sao hắn lại làm thế?”



“Ta bảo huynh ấy làm.”



Lý Hư Bạch ngơ ngác nhìn nàng: “Nhị nương tử vì sao lại làm vậy?”



Thanh Đàn khẽ cười, chậm rãi nói: “Mẹ ta đã nói qua năm mới sẽ nhờ Bạch lão đường chủ làm mai. Ta đoán, nhất định là huynh sẽ từ chối nhỉ.”



Sắc mặt Lý Hư Bạch ửng đỏ: “Nhị nương tử, lúc nhỏ ta đã đính hôn rồi.”



“Ta biết, vậy thì thế nào?’ Thanh Đàn vô tư nhướn mày, ngang ngược nói: “Ta có thể tiên hạ thủ vi cường, tới trước được trước mà!”



Lý Hư Bạch không có cách nào đáp lại lời nói như sói như hổ này, chuẩn bị đứng dậy bỏ chạy. Thanh Đàn bắt lấy cổ tay hắn, không hề tốn chút sức nào mà đè hắn lên chiếc sập thấp.



Lý Hư Bạch còn chưa kịp giãy giụa thì Thanh Đàn đã dễ dàng nắm hai cổ tay của hắn lại, đặt trên đỉnh đầu.



Nàng nằm sấp trên ngực hắn, dịu dàng nói: “Huynh da mịn thịt mềm. Tốt nhất là nghe lời, đừng động đậy, nếu không lát nữa bị thương thì đừng trách ta thô lỗ.”



Lý Hư Bạch mang theo vẻ hoảng hốt trừng mắt nhìn nàng, cũng không biết là tức giận hay xấu hổ mà bên tai cũng đỏ lên.



“Ta có chỗ nào không xứng với huynh mà huynh phải ra sức từ chối như vậy?” Thanh Đàn nâng cằm hắn lên, hừ nói: “Huynh dám nói huynh không có chút động lòng nào với ta không?”



Lý Hư Bạch tiếp tục kiên trì: “Ta đã đính hôn rồi.”



“Không sao, vậy thì gạo nấu thành cơm là được.” Nói xong, Thanh Đàn cởi vạt áo hắn ra, thò tay vào trong.



Lý Hư Bạch thấp giọng kêu một tiếng, Thanh Đàn không nhịn được bật cười: “Tay ta lạnh quá à?”



Nàng giơ tay lên, đặt bên miệng hà hơi, sau đó lại luồn vào trong. Khuôn mặt Lý Hư Bạch đỏ bừng, xấu hổ trách mắng: “Cô dừng tay đi.”



“Ta cứ không dừng đấy. Huynh muốn kêu cứu mạng sao?” Ngón tay nàng chạm vào lồng ngực căng đầy của hắn, vừa mịn vừa ấm, Thanh Đàn không hề khách sáo mà sờ mấy cái. Diễn trò mà, đương nhiên phải làm thật một chút, dù sao nàng cũng không mất mát gì.



Hơi thở hắn dồn dập, da thịt khẽ run, tựa như có một luồng khí đang cuộn trào, Thanh Đàn cố ý làm bộ lần mò xuống dưới. Trong khoảnh khắc đầu ngón tay nàng chạm vào bụng dưới của hắn, Lý Hư Bạch cuối cùng không thể nhịn được nữa, đột nhiên xoay người đè nàng dưới thân.



Sắc mặt hắn ửng đỏ, ánh mắt hung ác mà xấu hổ: “Sở Thanh Đàn, cô đừng quá đáng.”





------oOo------
Bạn cần đăng nhập để bình luận