Treo Máy Ngàn Tỷ Năm, Ta Còn Có Tiền Hơn Thiên Đạo

Chương 44: Thần Tiên Đánh Nhau, Phàm Nhân Gặp Nạn



Diệp gia chủ, không có bảo vệ tốt Tam gia, đây là trách nhiệm của ta. Ngài yên tâm, ta nhất định sử dụng tất cả thủ đoạn của bản thân, cho ngài một công đạo!

Cốc Vạn Tâm bảo đảm hứa hẹn.

Diệp Tùy Phong không nói gì.

Hắn không nghĩ tới, Diệp Tùy Hổ bị tập kích, cũng chỉ vì nội bộ Vạn Bảo Các tranh đấu.

Có thể nói là thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn.

Tên gọi là Tống Sương kia, làm việc cũng quá mức bá đạo với ác độc, hoàn toàn không xem tính mạng của người khác là chuyện to tát.

Ngươi vì sao không nói cho ta biết trước?

Diệp Tùy Phong hỏi.

Sắc mặt của Cốc Vạn Tâm lộ vẻ sầu khổ, đáp:

Diệp gia chủ, ngài có chỗ không biết. Phía sau Tống Sương kia, là chủ sứ La Thanh của Vạn Bảo Cá ở Túc Thành, thủ hạ ủa La Thanh, có đại năng Hóa Thần kỳ hộ giá hộ tống. Ta không có cách nào nói cho ngài biết, chỉ có thể cố hết sức đánh nhau trong tối với bọn hắn.

Trên mặt Diệp Tùy Phong xuất hiện chút trào phúng:

Ngươi chỉ là muốn bảo vệ đường dây giao dịch này.

Nói cho cùng, bản chất của Cốc Vạn Tâm vẫn là một thương nhân.

Thương nhân trục lợi.

Cốc Vạn Tâm là vì lợi ích của mình, cưỡng ép che giấu xung đột giữa nàng với Tống Sương, dẫn đến Diệp Tùy Hổ gặp tai bay vạ gió, kém chút bỏ mình.

Nếu không có như thế, có lẽ người tiến hành giao dịch với Diệp gia, đã biến thành Tống Sương.

Nhưng đối với Diệp Tùy Phong, hắn chỉ cần tài nguyên, vô luận người cung cấp tài nguyên cho hắn là ai, cũng không đáng kể.

Cho nên, chuyện này, Cốc Vạn Tâm có chạy cũng không thoát khỏi trách nhiệm.

Diệp Tùy Phong có thể hiểu được tâm tư của nàng ta, nhưng sẽ không tha thứ.

Thật thật xin lỗi, Diệp gia chủ. Việc đã đến nước này, ta cũng không muốn giải thích thêm, ta chỉ có thể dốc hết toàn lực, cho ngài, còn có Tam gia đã chết một cái công đạo!

Cốc Vạn Tâm kiên định nói.

Diệp Tùy Phong nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng ta.

Nói thật, nữ nhân này rất xuất sắc, nàng có thể dựa vào mưu lược, lấy được một thân phận trong khi không bối cảnh nào, lại xảy ra mâu thuẫn với cấp trên, thậm chí còn thắng bọn hắn.

Đáng tiếc nàng đánh giá quá thấp uy lực thắng thực lực.

Lão tam không chết.

Diệp Tùy Phong nhàn nhạt nói:

Chuyện này không cần ngươi quan tâm, ta tự mình xử lý. Nhưng, tuyệt đối không có lần sau. Vô luận chuyện gì xảy ra, chuyện có khả năng nguy hại đến Diệp gia, ngươi nhất định phải trước tiên nói cho ta biết, rõ chưa?

Hắn vẫn là quyết định không trách tội nàng ta.

Đầu tiên, năng lực nghiệp vụ của Cốc Vạn Tâm thật không tệ, với lại làm việc cũng rất tích cực, mình trước mắt còn cần một người như vậy.

Tiếp theo, nếu như đổi lại người khác, lại bảo đảm không cho xảy ra vấn đề gìc chứ, cũng chưa chắc.

Cốc Vạn Tâm nghe Diệp Tùy Phong nói, bèn ngẩn người:

Diệp gia chủ, ta không hiểu rõ ý của ngài.

Không có gì.

Diệp Tùy Phong bảo:

Hiệp nghị của chúng ta vẫn tiếp tục, về phần Tống Sương kia, ta tự mình xử lý.

Cốc Vạn Tâm há to miệng, đáp:

Diệp gia chủ, ngài hãy suy nghĩ lại! Tống Sương kia có được lượng lớn tài phú như thế, khẳng định đã trở về tìm La Thanh. La Thanh bên kia, có vô số tu sĩ Nguyên Anh bảo vệ, còn có tồn tại đại năng như Hóa Thần kỳ! Ngài xử lý bọn hắn như thế nào?

Nàng thật sự nghĩ mãi không rõ, Diệp Tùy Phong làm sao dám nói lời như vậy.

Sức chiến đấu cao nhất của thành Vân Tiêu, mạnh nhất cũng mới đạt tới cảnh giới Nguyên Anh!

Nhưng Diệp Tùy Phong lắc đầu, lạnh nhạt bảo:

Nguyên Anh, Hóa Thần, chỉ là sâu kiến thôi. Cũng tốt, ngươi theo ta cùng đi, miễn cho về sau gặp phải chuyện gì, lại sợ hãi rụt rè không dám nói cho ta biết.

Nói xong, Diệp Tùy Phong đưa tay chộp một cái trong hư không.

Đột nhiên, cả phiến thiên địa bỗng nhiên thay đổi, Đại Đạo oanh minh, một ngôi sao xán lạn xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Thời gian quay lại!

Thiên địa biến hóa!

Đám người chung quanh hiện trường, bắt đầu trời đất quay cuồng.

Cốc Vạn Tâm trợn mắt hốc mồm, đôi mắt chỉ dừng lại trên người một người, chính là Diệp Tùy Hổ.

Hắn đang phía trên đường mòn, bước đi râts nhanh.

Đột nhiên, bốn thân ảnh rơi xuống từ trên không, chặn lại tất cả đường đi của hắn.

Một người trong đó, thân hình gầy gò, bên hông treo một thanh trường kiếm bảo thạch tuyệt mỹ, hai hàng lông mày như kiếm ngút trời, cực kỳ bắt mắt.

Hắn chính là Tống Sương!

Cốc Vạn Tâm lên tiếng kinh hô.

………….

Túc Thành, trên tầng cao nhất Vạn Bảo Các.

La Thanh với Tống Sương ngồi đối diện nhau, trong tay La Thanh đang vuốt một chiếc nhẫn vô cùng nhẹ nhàng linh hoạt.

- Cữu cữu, ngài yên tâm, thần niệm phong ấn của tiểu tiện nhân Cốc Vạn Tâm kia, đã bị ta giải trừ đi, cho dù nàng ta hoài nghi đến trên đầu của ta, cũng không thể làm gì.

Tống Sương dương dương đắc ý, ẩn núp mấy tháng ở thành Vân Tiêu, rốt cục cũng coi như có thu hoạch.

Thu hoạch thật to.

Hơn trăm tỷ tài nguyên, dù Tống Sương hắn phấn đấu một trăm năm, cũng không nhất định có thể kiếm được nhiều tài phú như vậy, thật có thể nói là là một đêm thành kẻ giàu có.

Bạn cần đăng nhập để bình luận