Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 226 - Đặt tên 1


Từng ngày từng ngày trôi qua, Tiêu gia dần cũng có nhiều niềm vui và tiếng cười hơn.
Vào cuối tháng hai, Phó Nguyệt sắp lâm bồn.
Cảm xúc cẩn thận của Tiêu Thái kéo cả nhà cũng căng thẳng theo.
Mỗi ngày sau khi tan học, điều đầu tiên khi Tiêu Giản trở về chính là tìm Phó Nguyệt, xác nhận nàng và bảo bảo đều ổn mới đi hoàn thành việc học.
Tuy rằng Tiêu Thái cố kiềm nén tâm trạng của mình, không muốn để Phó Nguyệt cảm nhận sự căng thẳng của hắn mà áp lực.
Nhưng thân là người bên gối, làm sao Phó Nguyệt lại không phát hiện ra được.
Đêm nay, Tiêu Thái ghé vào trên bụng Phó Nguyệt cảm nhận chuyển động nhỏ của bảo bảo, đồng thời cũng thầm kể truyện cho bé nghe.
Phó Nguyệt nửa nằm nhìn về phía hắn: "A Thái ca, bảo bảo rất nhanh sẽ được gặp chúng ta, tên của con chàng đã nghĩ xong chưa?"
Nàng tìm chút chuyện gì đó phân tán sự chú ý của hắn.
Tiêu Thái cứng đờ, qua một lát mới ngồi thẳng dậy.
Phó Nguyệt mỉm cười nhìn hắn.
Tiêu Thái đã mất vài tháng để chọn tên rồi, thấy hắn nghiêm túc mong đợi như vậy, Phó Nguyệt liền buông tay, để hắn toàn quyền suy nghĩ. Chỉ là sắp sinh rồi, Tiêu Thái vẫn chưa quyết định được tên.
Mọi người lại cứ gọi "bảo bảo", "bảo bảo" là cách gọi đứa nhỏ trong bụng Phó Nguyệt.
Tiêu Thái ngồi nghiêm chỉnh ở giữa giường, hắng giọng, tập trung nhìn về bụng Phó Nguyệt, nhưng không quay đầu nhìn nàng.
"Chuyện chọn tên là một chuyện không thể qua loa! Tên sẽ đi theo suốt cuộc đời của con, ta vẫn phải suy nghĩ cẩn thận một phen."
Phó Nguyệt nhịn cười, giả bộ tủi thân oán trách: "Chàng đã chọn hơn bảy tháng rồi! Đến bây giờ vẫn chưa nghĩ xong, chẳng lẽ chàng không quan tâm đến bảo bảo của chúng ta sao?"
Được Phó Nguyệt nói rằng bảo bảo có thể nghe được âm thanh bên ngoài, Tiêu Thái càng cho là thật, mỗi đêm còn phải đọc sách cho bảo bảo một lúc.
Lúc này nghe Phó Nguyệt nói xấu hắn như thế, Tiêu Thái vội vàng che miệng Phó Nguyệt, lại ghé trên bụng Phó Nguyệt vội giải thích:
"Bảo bảo, đừng nghe những lời này của nương con, cha quan tâm con mà! Cha vẫn đang đợi con sinh ra bình an, đương nhiên tên cũng phải chọn một cái có ngụ ý tốt."
Đúng lúc, trên bụng Phó Nguyệt gồ lên một chút, giống như bảo bảo giơ chân nhỏ đáp lại cha.
Phó Nguyệt: "Ơ kìa! Bảo bảo đá ta, nhất định là con nghe được."
Tiêu Thái bớt lo lắng, mỉm cười vỗ nhẹ lên cái khối trên bụng nàng: "Bảo bảo nghe được là tốt rồi, mình không nên đá nương nha!"
Phó Nguyệt nửa nằm, dịu dàng nhìn cha con bọn họ tương tác.
Tiêu Thái đứng dậy xuống giường, lấy hai mảnh giấy lại.
Bên góc trang giấy đã nhăn, uốn nếp, nghĩ chắc thường xuyên có người lật xem.
Tiêu Thái lại ngồi xuống bên cạnh Phó Nguyệt một lần nữa, cầm giấy cho nàng xem.
"Ta nghĩ rồi, nhưng vẫn chưa quyết định được."
Phó Nguyệt tò mò nhận lấy: "Để ta xem xem."
Hai tờ giấy đều được viết rất nhiều chữ ngay ngắn trên đó, tên trên một tờ mang ý nghĩa thân thể cường tráng thích hợp với tên con trai, một tờ lại nghiêng về mềm mại, dịu dàng.
"Tiêu An, Tiêu Uân, Tiêu Tranh, Tiêu Minh Hoành..."
"Tiêu Bội, Tiêu Quân, Tiêu Anh, Tiêu Tương Di..."
Đều là từ mang ngụ ý tốt đẹp, Tiêu Thái còn chỉ vào chúng nó giải thích từng cái một, lấy từ nơi nào, có ý nghĩa gì.
Phó Nguyệt nghe hắn nói liền hiểu, hai tờ giấy mỏng này chứa biết bao tâm huyết của Tiêu Thái.
"Tiểu Nguyệt, nàng muốn chọn cái nào?" Sau khi Tiêu Thái giải thích từng cái một, hắn lại mong đợi nhìn nàng.
Đây đều do hắn tỉ mỉ chọn lựa qua rồi lưu lại, cái này nhìn thích hợp, cái kia nhìn thì thích, thật sự không biết nên chọn như thế nào, cho nên đến hôm nay vẫn chưa quyết định được.
Phó Nguyệt nhìn mấy tên này cũng rất hay, nếu bảo nàng chọn, nhất thời nàng cũng không chọn được.
Thấy ánh mắt mong chờ của Tiêu Thái, Phó Nguyệt ngáp một cái miễn cưỡng: "Chao ôi, đột nhiên buồn ngủ quá... A Thái ca, ta muốn ngủ rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận