Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 3 - Thèm muốn 1


Xảo Lan ngẩng đầu nhìn Phó Nguyệt đang đứng lặng lẽ ở một bên, sau đó lại nhìn về phía tiểu thư vừa đẩy bạc về phía chính mình, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
“Tiểu thư? Ngài muốn mua cái gì sao?”
Triệu Vân Liên lắc đầu.
“Hai ngươi đã ở bên cạnh ta được hơn mười năm rồi, cũng đã đến tuổi có thể được ra khỏi phủ để thành hôn. Nơi này có bốn mươi lượng bạc, mỗi người hai mươi lượng, coi như là ta tặng của hồi môn cho các ngươi.”
“Tiểu thư! Nô tỳ không muốn ra khỏi phủ!” Xảo Lan đột nhiên nghe thấy tin tức này, lập tức sợ đến sững sờ.
“Nô tỳ nguyện mãi hầu hạ tiểu thư, cầu xin tiểu thư đừng đuổi chúng ta ra khỏi phủ!”
Xảo Lan đột nhiên quỳ xuống, nhìn về phía Triệu Vân Liên khóc lóc kể lể.
“Hai tháng nữa ta sẽ phải trở về kinh, không biết sẽ gặp phải chuyện gì. Các ngươi đã tới tuổi thành hôn rồi, chi bằng hiện tại suy xét cuộc sống về sau này, sớm ngày ra phủ để hưởng ngày tháng an lành của chính mình.”
“Thủy Linh, ngươi mang Xảo Lan xuống rửa mặt đi. Các ngươi cứ suy ngẫm lại cho kỹ càng.” Triệu Vân Liên dặn dò.
Phó Nguyệt nâng Xảo Lan đang khóc thút thít đứng dậy, sau đó trở lại phòng ở của sân sau.
“Thủy Linh, ngươi đã sớm biết ý định trong lòng của cô nương sao?” Xảo Lan dò hỏi Phó Nguyệt đang đứng lặng im ở bên cạnh.
“Ngươi nghĩ như thế nào? Ta ở trong phủ thấy rất tốt, ngươi muốn ra ngoài tùy tiện gả cho một chàng trai nhà nông nào đó sao?”
Phó Nguyệt bất đắc dĩ, kỳ thật nàng không muốn thảo luận việc này với Xảo Lan.
Nhiều năm làm cộng sự với nhau, tính cách và cư xử của Xảo Lan nàng đã tận mắt trông thấy.
Từ lúc được phu nhân đời trước mua, dạy dỗ cẩn thận rồi đưa tới bên người tiểu thư.
Tuy bọn họ là nha hoàn, nhưng hằng ngày cũng chủ yếu chơi đùa, đọc sách, tập viết chữ, thêu thùa với tiểu thư. Cho dù Phương phu nhân được đưa lên vị trí quản lý gia đình, nhưng bà cũng ngại muốn giữ thể diện, cho nên chưa bao giờ cố ý khắt khe với đại tiểu thư.
Không cần làm những việc tay chân nặng nhọc, mặc dù bản thân là nha hoàn của chủ nhà, nhưng so với cô nương nhà nông bình thường ở bên ngoài thì coi như vẫn được cưng chiều.
Xảo Lan có làn da trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ bề ngoài đáng yêu, nàng tự nhận mình không hề thua kém Phó Nguyệt và mấy nha hoàn có vai vế trong phủ.
Triệu phủ chỉ có một vị thiếu gia nên khó tránh khỏi trong lòng xao động một chút.
Ngày thường có cơ hội đi tới đại đường, tiền sảnh, chính viện để làm việc hoặc đưa các loại đồ vật v.v thì có thể được trông thấy thiếu gia một lần, nhưng cơ hội này đều bị Phó Nguyệt cướp mất.
Đương nhiên, Phó Nguyệt ước gì được nhường cơ hội này cho nàng ấy.
Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của chính mình, ai cũng có duyên số riêng, không thể cưỡng cầu được.
Phó Nguyệt tránh né câu hỏi của Xảo Lan, dọn dẹp quần áo trong phòng, bình thản trả lời: “Ta sẽ nghe bất cứ điều gì cô nương bảo. Cô nương có lòng tốt muốn thả chúng ta ra khỏi phủ, ta cũng tình nguyện nghe theo, cả đời sẽ nhớ rõ ân tình của cô nương.”
“A, ngươi cho rằng sau khi ra khỏi phủ là sẽ trải qua ngày tháng tốt đẹp sao? Ngươi thử đi ra cửa sau hỏi một chút, có bao nhiêu tiểu nha đầu ở bên ngoài cầu xin muốn tới phủ của chúng ta làm việc đó!”
“Gả cho một chàng trai nhà nông cả người hôi hám, mỗi ngày phải ra đồng làm việc, đâu thể so được với… Đâu thể so được với……”
Xảo Lan thấy Phó Nguyệt như một khúc củi gỗ nói mãi không thông, cô bé dậm chân, “Ai nha! Ta không nói chuyện với ngươi nữa, ta muốn đi tìm tiểu thư và Lý ma ma! Dù sao, ta vẫn muốn đi theo hầu hạ tiểu thư.”
Nói xong, cô bé liền rời khỏi phòng, đi thẳng đến sân trước.
Phó Nguyệt thong thả ung dung gấp quần áo, cũng không sốt ruột.
Triệu Vân Liên bản tính lương thiện, nội tâm cứng cỏi, ngày thường sẽ không chủ động nói chuyện phiếm, nhưng trong lòng cũng luôn có chính kiến của chính mình, không phải người mềm lòng.
Mười mấy năm qua, Phó Nguyệt cũng thật lòng coi nàng ấy như em gái, vốn định dựa vào tình cảm chủ tớ mấy năm mà dự định trước khi Triệu gia trở về kinh, tìm cơ hội nói rõ ý tưởng chuộc thân ra khỏi phủ cho tiểu thư hiểu. Không ngờ là vì nhị thiếu gia Triệu gia nổi m.á.u háo sắc, tiểu thư chủ động phát hiện ra, vì vậy tình nguyện thả nàng ra khỏi phủ.
Chuyện xảy ra bất ngờ thật may mắn. Khế ước bán thân bị khống chế, cho nên thân phận nô tì lúc nào cũng lo lắng, khổ sở vì không thể nắm giữ vận mệnh của mình. Không lúc nào là Phó Nguyệt không đếm những ngày tự do sắp đến.
Khổ một chút thì có gì mà sợ chứ?
Ở hiện đại hơn hai mươi năm, không phải chỉ có mỗi bản thân mình lăn lộn dốc sức làm việc trong xã hội hay sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận