Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 349 - Tới 2


Diệp An không rảnh nói chuyện, liên tục gật đầu. Mùi thơm ngào ngạt, đây chính là mùi vị mà hắn muốn ăn!
Nơi này đã có hắn tiếp đãi nên Thạch Dương bảo muội muội đi vào phòng bếp dùng cơm sáng.
Ăn thêm mấy chén nữa, thân thể mấy người ấm áp hơn. Bọn họ ôm cái bụng no căng nghỉ ngơi trong chốc lát rồi đi đến hậu viện lần lượt dỡ hàng tết trong xe ngựa ra sắp xếp lại đây gọn gàng hết thảy.
Tới giờ mở cửa hàng, Diệp An đi cùng hai huynh muội Thạch Dương lên phía trước hỗ trợ.
Mọi người ai bận việc nấy, chờ đến khi cửa hàng đóng cửa, danh sách quà tết tặng cho từng nhà đã được đặt cẩn thận trong nhà chính.
Diệp An đưa danh sách quà tết cùng thư từ cho Thạch Dương.
Diệp An cười nói: “Hôm nay đã là ngày mười ba tháng chạp, ngươi nhìn xem mấy thứ này tặng đi như thế nào, còn cả chuyện cửa hàng cũng phải xử lý sớm một chút cho ổn thỏa. Chúng ta quay về Vân Kinh có lẽ cũng phải mất bốn năm ngày đó, đi sớm thì đến sớm.”
Thạch Dương đồng ý: “Ta biết rồi, các ngươi ngồi một lát trước đi, ta nhìn xem sư phụ dặn dò cái gì đã.”
“Được.” Diệp An đi đến một bên ngồi xuống.
Thạch Dương nhìn phong thư, trước hết đưa phong thư của nãi nãi cho muội muội xem rồi nói: “Muội nhìn xem nãi nãi nói cái gì.”
“Được!” Thạch Mãn vui rạo rực mà ôm phong thư, cẩn thận mở ra.
Còn Thạch Dương thì mở phong thư mà sư phụ Phó Nguyệt viết cho hắn ra.
Phó Nguyệt đơn giản ân cần thăm hỏi hai huynh muội Thạch Dương một phen, sau đó căn dặn tỉ mỉ rõ ràng mang quà tết tặng cho từng nhà, Thạch Dương chỉ cần dựa theo đó mà làm là được. Ngoài ra nàng cũng nói cho Thạch Dương biết sau khi tới Vân Kinh thì chờ đến đầu xuân cùng nhau trở về.
Cho nên trước khi đi Thạch Dương cần phải xử lý ổn thỏa sổ sách của cửa hàng và chuẩn bị thêm một phần sổ sách mang đi Vân Kinh cho Phó Nguyệt xem xét. Trong nhà không còn ai, số bạc kiếm được mấy ngày nay cũng phải dặn Thạch Dương mang đi tiền trang đổi thành ngân phiếu để mang đi theo bên người qua đó.
Ngoài ra còn cả những nhà liên hệ chọn mua nguyên liệu nấu ăn của cửa hàng nữa, bên ngoài cửa hàng dán bố cáo, thanh toán bạc cho Phương tẩu tử, nói rõ tình hình kể cả những chuyện vụn vặt linh tinh cho Phương tẩu tử nắm được.
Phó Nguyệt suy nghĩ chu đáo, phần lớn Thạch Dương chỉ cần dựa theo lời nàng nói mà làm là được. Nhìn sự quan tâm giữa những hàng chữ, Thạch Dương chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, sư phụ như mẫu thân như tỷ tỷ, mặc dù ở cách nơi xa, nhưng vẫn quan tâm tới bọn họ.
Khóe mắt Thạch Dương ửng đỏ mà đắm chìm trong đó, muội muội ở bên cạnh lại bất mãn mà nhét thư vào trong tay hắn: “Ca, huynh xem này! Nãi nãi lúc nào cũng cảm thấy muội làm phiền huynh. Chờ tới Vân Kinh huynh phải làm chứng cho muội đấy, muội cũng ngoan, cũng nghiêm túc mà giúp cửa hàng làm đồ uống mà!”
Thạch Dương thu cảm xúc nhìn về phía cô bé.
Thạch Mãn tuy lẩm bẩm trong miệng, nhưng niềm vui trong mắt lại đong đầy, không hề tức giận.
“Để ta nhìn xem.”
Ở trong thư, Thạch bà bà luôn miệng miêu tả những tốt đẹp trong Dũng Nghị Công phủ, dặn bọn họ sau khi tới Vân Kinh phải nghe lời, không thể tùy tiện đi lại làm ầm ĩ, để cho người khác xem thường Tiêu gia. Tiếp đó đổi chủ đề, hỏi mãi Thạch Mãn có làm phiền hay không, dặn Thạch Dương sau khi dọn dẹp ổn thỏa quần áo đồ dùng thì mang hết lại đây……
Bà không am hiểu nói những lời nhớ nhung đám trẻ. Nhưng thông qua lời nói đã toát ra sự quan tâm hết mực của lão thái thái đối với cháu trai và cháu gái.
Thạch Dương cười xoa xoa mái tóc của muội muội: “Nãi nãi chưa hề nói muội không ngoan. Chờ tới đó rồi, ta sẽ nói cho nãi nãi cùng sư phụ, A Mãn nhà chúng ta giúp đại ân đó!”
“Đương nhiên rồi!” Thạch Mãn vẫn tính con nít, được ca ca trấn an liền nở nụ cười, “Sắp giữa trưa rồi, muội đi phòng bếp nhóm lửa nấu cơm trước.”
“Ừ, một lát nữa ta sẽ lại tới.”
Thạch Dương cất kỹ thư tín còn lại, đi đến ngồi xuống bên cạnh Diệp An.
Bạn cần đăng nhập để bình luận