Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 326 - Mở tiệc 1


“Vị biểu thiếu phu nhân Tiêu gia kia sao? Tay nghề nấu ăn này e là có thể ganh đua cao thấp với Cao ma ma một phen rồi.”
“Không đúng, chẳng phải nói ban đầu biểu thiếu gia chỉ là thợ săn trong núi hay sao? Sao nàng ấy lại có tay nghề nấu ăn lợi hại như vậy chứ?”
“Cái này ai mà biết được, ta chỉ muốn nếm một miếng, hoặc uống ngụm canh cũng được!”
“Ngươi mơ đẹp nhỉ!”
Cao ma ma mà đám nha hoàn và gã sai vặt vừa nhắc đến trong miệng so sánh tranh tài cao thấp với Phó Nguyệt giờ phút này đang mở to mắt nhìn trân trân ở bên ngoài phòng bếp.
Khi nhìn thấy Phó Nguyệt chọn nguyên liệu nấu ăn cùng với viết danh sách thì Cao ma ma đã cảm thấy Phó Nguyệt không tầm thường.
Chờ đến khi Phó Nguyệt bắt đầu ra tay, động tác nước chảy mây trôi kia làm Cao ma ma ý thức được bà vẫn đánh giá thấp trình độ của Phó Nguyệt.
Vả lại phần lớn đồ ăn mà Phó Nguyệt chuẩn bị đều là những món mà bà chưa từng nghe tên! Ma ma xuất thân từ thế gia ngự trù, cho nên mang theo một số nương tử, nha hoàn hiểu biết một chú về nấu nướng ra ngoài chờ, làm mấy công đoạn rửa ráy và cắt gọt ban đầu để tránh gây hiểu lầm. Chỉ để lại những người dốt đặc cán mai về nấu nướng làm trợ thủ cho Phó Nguyệt.
Kỳ thật nếu Cao ma ma không lùi ra ngoài, Phó Nguyệt cũng không ngại để bà đứng ở bên cạnh nhìn. Có thể học được nhiều hay ít thì tùy vào bản lĩnh của bà. Tóm lại mấy món này về sau nàng cũng muốn giao cho Thạch Dương, lưu truyền tại triều Lý này.
Nhưng mà Cao ma ma có lòng chủ động tránh hiểu lầm, Phó Nguyệt cũng không hề ngăn cản.
Một bàn ăn này có thể nói là tự tay nàng chuẩn bị mà thành, Phó Nguyệt là người mà khi làm việc dồn hết tâm huyết, chăm chú hết sức, tận tâm tận lực, giờ phút này nàng bận đến mức hai chân như bốc khóc, không rảnh lo những chuyện khác.
Cho nên ở bên ngoài phòng bếp lớn, lúc tất thảy mọi người đều bị mùi đồ ăn tra tấn suốt cả buổi trưa khiến bụng đói réo vang trời thì cửa phòng bếp lớn rốt cuộc đã được mở ra một lần nữa.
Phó Nguyệt xoa xoa cánh tay mỏi nhừ như muốn nhũn ra, bắt gặp ánh mắt ám chỉ của mọi người như sói đói mà giật mình hoảng sợ.
“Khụ khụ khụ!” Cao ma ma hắng giọng nhắc nhở, lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần, thu hồi ánh mắt gục đầu xuống.
Đứng ở phía sau Phó Nguyệt, Tuyết Nhạn từ trước đến nay vốn lạnh lùng trầm mặc nhìn thấy cử chỉ của mọi người như vậy liền không nhịn được mà cong khóe môi lên cười.
Nàng hiểu bọn họ thống khổ đến nhường nào!
Cũng may nàng vẫn luôn đi theo bên người phu nhân bận rộn hỗ trợ, có những lúc cần nếm thử mùi vị món ăn thì nàng may mắn được nếm vài miếng, cho nên cơn thèm ăn trong bụng cũng được xoa dịu lại.
Phó Nguyệt nhìn sắc trời, mở miệng nói với Tuyết Nhạn: “Ngươi đi nói với Chung nương tử một tiếng, chờ cữu cữu về phủ thì chúng ta có thể dùng bữa.”
Tuyết Nhạn: “Vâng, nô tỳ sẽ đi tìm Chung nương tử ngày.”
Phó Nguyệt: “Trong phòng bếp có một ít canh đang hầm trên lửa nhỏ, làm phiền Cao ma ma thay ta coi chừng một chút.”
“Lão nô hiểu rồi ạ.”
Trong phòng bếp khói bụi mù mịt, Phó Nguyệt mang theo Thơ Ngữ đi về rửa mặt thay quần áo trước. Nghe thấy tin tức Diệp Trạch trở về phủ thì lại trở về phòng bếp lớn chuẩn bị nốt một số món cuối cùng, sau đó dẫn Cao ma ma cùng đám nha hoàn xếp từng món ăn vào trong các hộp đựng, mang bày ra bàn ăn.
Bách Vị Hiên.
Đám người Diệp Trạch cùng Tề Đồng và Tiêu Thái đã ngồi xuống.
Diệp Trạch tò mò hỏi: “Hôm nay Tiểu Nguyệt tự mình xuống bếp thật sao?”
Tề Đồng ngồi ở bên cạnh ông cười gật gật đầu: “Tiểu Nguyệt bận rộn suốt cả buổi trưa ở phòng bếp lớn, chàng cứ chờ xem.”
Tiêu Giản ngoan ngoãn mà ngồi ở trên ghế, hai mắt chớp chớp nhìn ngoài cửa. Sao tẩu tử vẫn còn chưa tới đây chứ, A Giản không chờ nổi nữa rồi!
Diệp Thiên Trung nhìn thấy ánh mắt trông mong của biểu đệ, ghé sát vào hắn hỏi: “A Giản, tẩu tử đệ nấu cơm ăn có ngon không?”
Tiêu Giản vội vàng gật gật đầu: “Ăn ngon! Tẩu tử đệ nấu cơm còn ngon hơn cả Thạch Dương ca ca, nấu món ăn gì cũng ngon nhất!”
“Thật không?”
Nhìn Thiên Trung ca ca hoài nghi không tin, Tiêu Giản vội la lên: “Thật sự! A Giản không lừa ca đâu! Nếu không……” Cậu bé không nghĩ được nên chứng minh như thế nào, vì thế chỉ có thể nói, “Dù sao ca đợi lát nữa ca nếm được thì sẽ tin!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận