Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 235 - Nhất nặc thiên kim 2


Phó Nguyệt nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt hắn.
Tiêu Thái biết tầm quan trọng của nhà trong lòng Phó Nguyệt, nhưng nhà không phải là tất cả trong lòng hắn.
Nơi có mấy người bọn họ ở đó chính là nhà, thêm những người dư thừa thì không phải là ngôi nhà an toàn thoải mái nữa.
Những việc trải qua trong quá khứ khiến Phó Nguyệt thiếu cảm giác an toàn, nhưng nàng lại cực kỳ khát vọng có một mái nhà của riêng mình, một nơi trú ẩn bình yên.
Cho nên nàng luôn mạnh dạn chấp nhận Tiêu Thái, đi xây dựng một gia đình mới.
Mà bây giờ Tiêu Thái, người luôn kiệm lời, không biết nói những lời ngon tiếng ngọt lại cho nàng một lời hứa chắc chắn.
Ít nhất thì ngay bây giờ, những lời của Tiêu Thái là thật. Giờ phút này Phó Nguyệt cũng nguyện ý tin tưởng hắn, về phần sau này, vậy thì giao cho thời gian chứng minh đi.
Phó Nguyệt nhìn Tiêu Thái, khóe mắt tuôn ra những giọt nước mắt, đỏ mặt nặng nề gật đầu, nhận lấy lời hứa của hắn.
Đôi mắt sáng của Tiêu Thái mỉm cười, dùng tay lau nước mắt cho nàng: "Thạch bà bà nói bây giờ nàng không thể trúng gió, cũng không thể khóc. Nếu để cho bà ấy nhìn thấy, còn tưởng ta đang bắt nạt nàng."
Phó Nguyệt bị hắn cười đến ngượng ngùng, quay mặt đi lẩm bẩm: "Đúng là chàng đang bắt nạt ta mà, sau này xem biểu hiện của chàng vậy."
"Được được được, đều nghe vợ hết." Hắn nhìn con gái nhỏ trong lòng, lại bổ sung thêm: "Cũng nghe con gái của cha nữa."
Không thoát được kiếp cuồng con gái rồi!
Nghĩ đến lúc nàng sinh con, Tiêu Thái liên tục lặp lại sau này không bao giờ sinh nữa, Phó Nguyệt ôm chặt bánh bao nhỏ, cúi đầu nói: "Nặc Nặc của chúng ta là con gái, thật sự sau này không sinh nữa sao? Không sợ người khác chê cười Tiêu gia?"
Tiêu Thái tùy ý trả lời: "Tiêu gia không phải còn A Giản sao?"
Phó Nguyệt bị hắn chọc cười ra thành tiếng. A Giản biết sẽ khóc đó, cậu mới có sáu tuổi thôi!
Thấy nàng cười, Tiêu Thái ôm chặt Phó Nguyệt: "Trước đây chúng ta đã nói rồi, ta không để ý nam nữ, chỉ cần do nàng sinh ta đều thương."
"Ban đầu ta cũng muốn chúng ta có thêm mấy đứa, trong nhà náo nhiệt. Nhưng lần này nàng thật sự doạ ta rồi. Tiểu Nguyệt, nàng phải ở bên ta thật tốt."
Phó Nguyệt khẽ thở dài, đừng nói Tiêu Thái, đến nàng nghĩ lại còn phát run đây.
Hai người vô cùng thân mật nhỏ giọng nói chuyện, Tiêu Thái nghĩ đến: "Tiểu Nguyệt, đại danh của Nặc Nặc là do ta đặc, nhũ danh của con nàng đặt đi."
Phó Nguyệt không khỏi ngồi thẳng vài phần, nên lấy cái nào mới tốt đây?
Tuy nói tên xấu dễ nuôi, nhưng nếu gọi bảo bảo là Hoa nhi, Thảo nhi gì gì đó, nàng lại thấy có chút hơi qua loa.
"Tiêu Nặc, Nặc Nặc..." Phó Nguyệt nhìn con gái giống như một viên bánh bao gạo nếp trong lòng, trước mắt sáng ngời: "Nhu Nhu!"
"A Thái ca, nhũ danh kêu là Nhu Nhu đi, Nhu trong nhu mễ đoàn tử* (bánh bao gạo nếp), nghe đã thấy ngọt ngào, phát âm cũng giống nhau!"
"Nhu Nhu, bánh bao gạo nếp nhỏ." Tiêu Thái nhắc lại vài lần, chạm nhẹ vào cái mũi nhỏ xinh của con gái: "Nhu Nhu, phải vui vẻ khỏe mạnh mà lớn lên nha!"
Một lúc sau, cửa vang lên.
"Đến đây! Phu nhân ăn cơm trước đi, trong nồi còn có canh gà cho con đấy." Thạch bà bà bưng khay tới, lại vội vàng xoay người lại múc canh.
Phó Nguyệt vừa mới ăn no được một chút, Nhu Nhu cũng theo sau tỉnh dậy mà oà khóc.
"Ai nha, không khóc không khóc, tiểu bảo bảo của bà đói bụng rồi phải không?" Thạch bà bà hướng dẫn Phó Nguyệt cho bé uống sữa.
Thạch bà bà ở đây, Tiêu Thái nhìn ra Phó Nguyệt đỏ mặt có chút xấu hổ, liền tự giác buông màn che, rời khỏi phòng.
Ra đến đông phòng, đám người Tôn Trường Minh đang ngồi trong nhà chính thảo luận về tiểu bảo bảo.
Tiêu Thái đi đến, nói cho bọn họ về nhũ danh của Nhu Nhu.
Mọi người đều cảm thấy cái tên này không tồi, đọc thuận miệng, trực tiếp gọi như vậy.
Tôn Trường Minh nói với Tiêu Thái: "Tuy nói hiện tại Tiểu Nguyệt không có nhà mẹ đẻ, nhưng cũng nên thông báo tin mừng này với những người thân cận với các ngươi sớm, còn tổ chức lễ tắm nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận