Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 312 - Suy nghĩ 1


Tiêu Thái nhanh chóng đi rửa mặt xong xuôi rồi về tới nội thất.
Tiêu Thái đến gần mép giường nhỏ, ngắm nhìn Nhu Nhu ngủ yên, “A Giản trở về chắc cũng nghỉ ngơi sớm phải không? Đệ ấy có nói gì không?”
Phó Nguyệt: “Vừa đến nơi này, A Giản hơi bất an một chút, buổi tối trở về vẫn luôn đi theo bên người ta. Chàng yên tâm, ta dỗ dành đệ ấy ngủ xong mới đi ra.”
Tiêu Thái xốc chăn lên tiến vào nằm: “A Giản hơi sợ người lạ một chút, chờ hai ngày nữa đệ ấy cùng Thiên Trung chơi với nhau thân hơn và quen thuộc với nơi này là được.”
Phó Nguyệt cũng nghĩ như vậy.
Tiêu Thái kể lại đầy đủ lần lượt mọi chuyện mà Diệp Trạch nói cùng hắn cho Phó Nguyệt nghe.
Sau khi Phó Nguyệt nghe xong trầm ngâm nói: “Cữu cữu sắp xếp cũng có lý, chúng ta cứ nghe theo cữu ấy đi. Kết nghĩa thì kết nghĩa, người nhà chúng ta biết chuyện trong nhà mình là được.”
“Đúng, ta cũng không để bụng những hư danh đó.”
Phó Nguyệt được Tiêu Thái ôm vào trong ngực, nàng ngẩng đầu vuốt ve khuôn mặt tuấn lãng của Tiêu Thái.
Đây là phu quân của nàng, nhưng sau này hắn không chỉ là một thợ săn co đầu rút cổ ở trong núi nhỏ nữa, mà còn là biểu thiếu gia của Dũng Nghị Công phủ này.
Từ tận đáy lòng, Diệp Trạch cảm thấy không làm tròn bổn phận đối với hai huynh đệ nhà này, Phó Nguyệt có thể cảm nhận được. Bọn họ đi tới Vân kinh, Diệp Trạch muốn bồi dưỡng cháu ngoại cũng không có gì đáng trách, sự thịnh vượng và phồn hoa sẽ được bổ khuyết vào cuộc sống bình đạm hàng ngày của bọn họ.
Trăm hoa đua nở làm mê mắt người, liệu Tiêu Thái có vẫn luôn là Tiêu Thái như thế này không?
Ánh mắt nhiệt tình của Phó Nguyệt vẫn luôn dừng lại ở trên khuôn mặt Tiêu Thái, mặc dù Tiêu Thái nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được.
Hắn mở to đôi mắt hơi ngái ngủ, cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Phó Nguyệt: “Sao còn không đi ngủ?”
Phó Nguyệt nhẹ giọng nói: “Cữu cữu muốn giữ chàng ở lại Vân kinh à.”
“Ừ. Không chỉ có ta, mà là cả nhà chúng ta.”
“Vậy…… A Thái ca, chàng có muốn ở lại không?”
Chuyện này chẳng phải bọn họ đã sớm nói ổn thỏa rồi còn gì? Tiêu Thái hơi nghi hoặc: “Chúng ta đang để một mình Thạch Dương gánh vác cửa hàng chẳng phải cũng vì chuyện này sao, đã hẹn năm sau trở về rồi còn gì.”
Phó Nguyệt nhìn Tiêu Thái một lát mới hỏi tiếp: “Trước hết tạm không suy xét đến chuyện của cửa hàng và ở trong thôn, chàng có muốn ở lại Vân kinh không? A Giản có thể học ở Quốc Tử Giám, chàng cũng có thể có một tiền đồ tốt hơn.”
Có tiền đồ tốt hơn, liệu có muốn lấy thêm những thê thiếp khác như bao nhà cao cửa rộng khác không? Trong đầu Phó Nguyệt liền trào dâng sóng sâu bão tố, chính mình lại tự làm mình ghen tuông.
Tiêu Thái nhìn về phía nàng với ánh mắt sâu sắc, hỏi ngược lại: “Tiểu Nguyệt muốn ở lại không?”
Phó Nguyệt châm chước nói: “Ta vẫn luôn thích cuộc sống đơn giản, ăn no mặc ấm, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Ta rất hài lòng với cuộc sống sinh hoạt ở thành Thạch Châu. Nếu chàng muốn ở lại, cả nhà chúng ta ở lại cũng được.” Chẳng qua cuộc sống sinh hoạt sẽ thêm chút phong ba mà thôi, đi bước nào thì tính đến bước đó vậy.
Tiêu Thái quan sát kỹ lưỡng nét mặt của Phó Nguyệt, Phó Nguyệt ngước khuôn mặt lên, cười một cách dịu dàng, chưa hề lộ ra bất cứ dự định nào ở trong lòng.
Tiêu Thái lại thở dài, một lần nữa ôm chặt nàng vào trong ngực: “Tiểu Nguyệt, chuyện trong nhà ta đều nghe lời nàng. Nàng muốn trở về chúng ta sẽ trở về; nàng muốn ở lại thì chúng ta sẽ ở lại, tự mình bắt đầu cuộc sống hàng ngày của chính mình một lần nữa. Không cần vì ta mà nàng tự gượng ép chính mình.”
Phó Nguyệt ôm chặt cánh tay Tiêu Thái, sau một lúc lâu nàng mới thấp giọng cất tiếng: “Được.”
Cuộc sống cứ tiếp diễn, nghĩ nhiều cũng vô ích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận