Biên Niên Sử Narnia 2, Sư Tử, Phù Thủy Và Cái Tủ Áo
Biên Niên Sử Narnia 2, Sư Tử, Phù Thủy Và Cái Tủ Áo - Chương 03: Edmund và cái tủ áo
- Ổn rồi,- nó lặp lại,- em đã quay về rồi.
- Em đang nói chuyện gì vậy, Lucy?- Susan hỏi.
- Cái gì? – Lucy kinh ngạc hỏi.- chẳng phải các anh chị đang đi tìm em
hay sao?
- A, vậy ra em chơi trốn tìm, phải không? Peter nói.- Bé Lu tội nghiệp
chơi trốn tìm mà không ai biết! Em phải trốn lâu hơn nữa nếu muốn mọi
người đi tìm em chứ?
- Nhưng em đã đi hàng mấy tiếng đồng hồ cơ mà.
- Man man! - Edmund kêu lên, đập đập lên đầu, man quá đi.
- Em nói gì vậy Lu?- Peter hỏi.
- Em muốn nói….sau bữa ăn sáng em đi vào trong tủ áo, em đi cũng
phải mấy tiếng ấy, em còn dùng tiệc trà và có nhiều chuyện xảy ra.
- Đừng có ngốc thế, Lucy.- Susan nói.- Bọn chị vừa mới ra khỏi phòng
thì em chạy theo thôi.
- Nó không ngốc chút nào đâu.- Peter nói.- Nó chỉ bịa chuyện cho vui
thôi, phải không Lu? Mà tại sao lại không được làm như thế chứ?
- Không, anh Peter, em không bịa đâu. Nó... nó là một cái tủ kì lạ. Có
rừng cây trong đó, có cả tuyết rơi, còn có thần rừng và một phù thủy và nơi
ấy gọi là Narnia; không tin anh đến thử xem.
Những đứa trẻ khác không biêt phải nghĩ thế nào nữa, nhưng Lucy kích
động đến nỗi cả bọn quay lại căn phòng nọ. Lucy chạy trước mọi người, mở
tung cánh cửa tủ, kêu lên:
- Nào, vào trong đi và mọi người sẽ tự chứng kiến.
- Cái gì đây? Em đúng là đồ con ngỗng.- Susan nói, thò đầu vào trong,
gạt những chiếc áo lông sang một bên, - chỉ là một cái tủ áo bình thường,
coi này, đằng sau còn có cả tấm ván che nữa.
Cả bọn thò đầu vào, gạt những chiếc áo lông sang một bên nhìn vào tận
bên trong, và tất cả những cái chúng nhìn thấy,- cả Lucy cũng vậy – chỉ là
một cái tủ hết sức bình thường. Chẳng thấy rừng, chẳng thấy tuyết, chỉ thấy
cái lưng tủ với một cái giá mắc áo mà thôi. Peter bước hẳn vào trong, gõ gõ
đốt ngón tay lên đó để chắc rằng nó là một tấm gỗ cứng.
- Một trò lừa khéo thật đấy , Lucy ạ, - nó nói khi nhảy ra khỏi tủ - em đã
lừa cho bọn anh bước vào, anh thừa nhận, bọn anh đã tin em đến một nửa
rồi.
- Nhưng chuyện này không phải là chuyện bịa tí nào, hoàn toàn là thật
đấy. Sao bây giờ nó lại khác đi cơ chứ. Chuyện thật trăm phần trăm đấy. em
xin thề.
- Thôi đi Lu, - Peter nói,- em đi quá xa rồi đấy. Em đã lừa được bọn anh
rồi, bây giờ em có thôi đi không ?
Lucy đỏ mặt tía tai, cố nói một điều gì đó, nhưng nó biết mình khó có
thể nói lên lời, thế là nước mắt nó trào ra.
Mấy hôm sau, con bé cảm thấy thật khổ sở. Tuy vậy, nó có thể làm cho
mối quan hệ giữa mấy anh chị em trở nên dễ chịu, thoải mái,- vào bất cứ lúc
nào, - nếu nó ép được mình nói ra rằng nó chỉ bịa ra toàn bộ câu chuyện
này để mua vui thôi. Nhưng Lucy không làm như vậy, là một cô bé trong
sáng và nó biết là mình đúng, vậy nên nó không thể bắt mình nói như thế
được. Những đứa kia nghĩ nó nói láo mà lại là một lời nói láo ngô nghê nên
chúng làm cho nó thấy thật khốn khổ. Hai đứa lớn trêu ghẹo cô em mà
không có ác ý, nhưng Edmund có những lúc rất tai quái và trong trường hợp
này nó không vô tư chút nào. Nó trêu trọc, chế giễu em gái, hỏi đi hỏi lại
Lucy là nó có tìm thấy bất cứ một đất nước nào khác trong những cái tủ
khác trong nhà không. Điều làm cho mọi chuyện trở nên xấu hơn với Lucy
là những ngày này lại là những ngày đẹp trời. Thời tiết thì khỏi chê, bọn trẻ
chơi ngoài trời từ sáng đến tối : bơi lội, câu cá, trèo cây, nằm chơi trong bụi
thạch thảo. Tuy vậy, Lucy không hoàn toàn tận hưởng được niềm vui này.
Mọi việc cứ diễn ra thế cho đến một hôm trời lại đổ mưa.
Ngày hôm ấy, cho đến tận chiều cũng không có dấu hiệu trời sẽ hửng
lên một chút, bọn trẻ quyết định chơi trò trốn tìm. Susan là người bị bịt mắt
và ngay sau khi những đứa khác tản đi tìm chỗ trốn, Lucy bước vào căn
phòng có cái tủ áo. Nó không có ý định trốn trong tủ áo bởi nó cũng bắt
đầu tự tra vấn mình xem có thật là Narnia và thần rừng không phải hiện về
trong mơ không. tòa nhà này rộng thênh thang, lại có kiến trúc phức tạp và
có vô số chỗ trốn thế là nó nghĩ mình có thời gian nhìn qua cái tủ áo một lần
rồi tìm chỗ nấp khác. Nhưng vừa đến bên tủ áo thì nó nghe tiếng bước chân
ngoài hành lang và rồi nó không biết làm gì khác ngoài việc nhảy vào trong
tủ, khép cánh cửa lại sau lưng. Nó không đóng sập cửa lại bởi vì nó biết
rằng chỉ có ngốc nghếch mới nhốt mình trong một cái tủ đóng chặt cho dù
nó không phải là cái tủ kì lạ đi chăng nữa.
Bây giờ thì nó biết tiếng chân bước mà nó nghe thấy là của Edmund,
bước vào vừa đúng lúc thấy Lucy biến mất sau cánh cửa tủ. Ngay lập tức
Edmund quyết định trốn vào trong tủ - không phải vì nó nghĩ đây là một
chỗ trốn tốt mà chỉ vì nó muốn tiếp tục chọc quê em gái về cái miền đất
tưởng tượng kia.Vẫn những chiếc áo lông treo thành hàng như cũ, vẫn cái
mùi băng phiến ấy, vẫn khoảng không chật hẹp tối mờ mờ và sự im lặng
ấy ; không hề có dấu hiệu của Lucy.
- Nó tưởng tượng mình là chị Susan đến tìm nó. – Edmund tự nhủ. –
Thế là con bé đứng im như phỗng ở bên trong.
Thằng bé chui vào tủ, đóng cánh cửa lại, quên rằng mình đang làm một
chuyện ngu ngốc. Đoạn nó bắt đầu quờ quạng tìm Lucy trong bóng tối. Nó
nghĩ sẽ tìm thấy em trong vòng vài giây và rất ngạc nhiên khi thấy mọi
chuyện không phải như vậy. Nó quyết định mở cửa tủ để cho ánh sáng hắt
vào. Nhưng nó không thể tìm cửa ra. Nó không thích điều này chút nào và
bắt đầu quờ quạng như điên về mọi hướng, thậm chí nó còn la lớn :
- Lucy, Lucy ! em đâu rồi ? Anh biết em ở đây mà.
Không có tiếng đáp lại và Edmund nhận thấy tiếng vọng của giọng nói
của nó không phải là trong một cái tủ kín mà là giọng nói vang lên nơi đồng
trống. Nó cũng đột ngột thấy lạnh cóng cả người rồi nó thấy ở xa le lói chút
ánh sáng.
- Lạy chúa, - Edmund nói, - chắc cánh cửa tự động mở ra. – Nó quên
mất Lucy và bước về phía có ánh sáng – cũng là chỗ nó nghĩ cánh cửa vừa
mở ra. Thay vì thấy mình vừa bước vào một căn phòng trống, nó thấy mình
bước ra khỏi bóng râm của một cây thông đen xum xuê để đi ra một khoảng
cây cối thưa thớt hơn trong rừng.
Tuyết vỡ ra lạo xạo dưới chân nó, tuyết trĩu nặng lên các cành cây. Trên
đầu, da trời ửng một màu xanh lá mạ, giống như bầu trời mà bạn có thể thấy
vào một buổi sáng mùa đông đẹp trời. Ngay trước mặt nó, giữa hai thân cây
lớn là một mặt trời vừa lên cao hồng rực và trong sáng. Không gian tuyệt
đối yên tĩnh như thể nó là sinh vật duy nhất ở vùng đất này. Không có lấy
một con chim cổ đỏ hay một con sóc chuyền cành; cây cối trải dài ra ngút
tầm mắt ở tất cả các hướng. Edmund rùng mình.
Bây giờ thì nó nhớ ra là mình đang đi tìm Lucy và nó đã tai quái thế nào
khi chọc quê em gái “về một vùng đất hão” nhưng mà bây giờ té ra lại
không phải là “ hão” chút nào. Nó nghĩ chắc em gái mình đang ở đây ngay
bên cạnh, thế là nó gào to :
- Lucy, Lucy ! anh cũng đang ở đây - Edmund đây.
Không có tiếng trả lời.
- Nó vẫn còn đang giận mình về những điều mình đã trêu trọc nó vừa
rồi. – Edmund nghĩ. Dù không thích phải thừa nhận là mình sai, nó cũng
không muốn ở một nơi xa lạ hết sức xa lạ và lạnh lẽo này một mình, nó lại
kêu to lần nữa :
- Này Lu ! Anh xin lỗi đã không tin em. Bây giờ thì anh biết là em đúng
rồi. Ra ngoài đi. Ta làm hòa nhé.
Vẫn không có tiếng trả lời.
- Đúng là đồ con gái, - nó lầm bầm một mình, - chắc lại đang đừng
phụng phịu ở một xó nào đó, không chấp nhận lời xin lỗi.
- Nó nhìn quanh một lượt, khẳng định là nó không thích nơi này chút
nào và gần như đã quyết định quay về thì nghe thấy ở nơi xa xôi trong rừng
vang lên tiếng nhạc ngựa. Nó để tai lắng nghe, tiếng réo rắt mỗi lúc một gần
hơn, gần hơn và cuối cùng hiện ra trước mặt nó một cỗ xe trượt có hai con
tuần lộc kéo.
Tuần lộc có kích thước bằng con ngựa giống Shetland, bộ lông trắng
đến nỗi so với nó, tuyết trên cành khó có thể gọi là có màu trắng, cặp sừng
nhiều nhánh trông như được dát vàng và sáng lên lấp lánh như một vật
trong bếp lò khi ánh mặt trời rọi vào. Bộ dây cương bằng da màu đỏ chói
treo những chiếc lục lạc. Ngồi ở vị trí điều khiển chiếc xe trượt là một chú
lùn mập mạp cao khoảng chín tấc nếu đứng thẳng lên. Ông ta bận một chiếc
áo may bằng lông gấu Bắc Cực, đầu đội một cái mũ trùm đầu màu đỏ có
một quả tua rua dài bằng vàng rủ xuống từ cái chỏm nhọn, bộ râu vĩ đại dài
đến tận đầu gối được coi như một tấm mền ấm. Sau người lùn, ngồi ở vị trí
cao hơn ở chính giữa xe trượt, là một người khác, - một người đàn bà cao
lớn – cao hơn bất cứ người đàn bà nào mà nó đã gặp. Bà ta quấn quanh cổ
một chiếc khăn lông trắng muốt, tay phải cầm một chiếc gậy dài và thẳng.
Chiếc vương miện ngay ngắn trên đầu. Khuôn mặt trắng toát - không hẳn là
xanh xao mà trắng như tuyết hoặc như tờ giấy trắng hoặc như một miếng
đường đóng băng, nhưng đôi môi lại đỏ chót. Đó là một khuôn mặt đẹp xét
dưới bất cứ góc độ nào nhưng là một vẻ đẹp cao ngạo, lạnh lùng và nghiệt
ngã.
Cỗ xe trượt lao về chỗ Edmund đứng tạo nên một bức tranh nên thơ, có
cái gì hư hư thực thực; tiếng chuông réo rắt, người lùn luôn tay vung roi lên
và tuyết bay lên lả tả ở hai bên thành xe.
- Dừng lại! – người đàn bà ra lệnh, người lùn giật dây cương rất gấp
khiến hai con tuần lộc gần như khựng lại ngay tức khắc. Đoạn chúng mau
chóng lấy lại thăng bằng vừa nhai nhai cái gì trong mồm vừa thở hổn hển.
Trong làn không khí giá lạnh, hơi thở từ mũi chúng tạo những luồng khói.
- Này, nói đi, ngươi là ai? – người đàn bà hỏi, đôi mắt sáng quắc chiếu
vào Edmund với cái nhìn dữ dội.
- Tôi … tôi… tôi tên là Edmund. – Nó ấp úng. Nó không thích cái cách
người đàn bà này nhìn nó.
Người đàn bà cau mày.
- Đây là cái lối mày thưa chuyện với một nữ hoàng đấy à? – Bà ta hỏi,
trông còn có vè dữ dội hơn nữa.
- Xin bà tha thứ, thưa nữ hoàng, tôi không biết rõ điều đấy ạ.
- Không biết nữ hoàng xứ Narnia? – Bà ta la lên. – A ha ha ! ngươi sẽ
biết rõ ta là ai ngay bây giờ. Nhưng ta nhắc lại - Ngươi là ai?
- Thưa nữ hoàng, - Edmund nói, - tôi không biết ý bà định nói gì. Tôi
đang đi học – ít nhất thì tôi đang trong kỳ nghỉ hè.
Bạn cần đăng nhập để bình luận