Biên Niên Sử Narnia 2, Sư Tử, Phù Thủy Và Cái Tủ Áo

Biên Niên Sử Narnia 2, Sư Tử, Phù Thủy Và Cái Tủ Áo - Chương 05: Trở lại bên này cánh tủ

Bởi vì trò chơi trốn tìm vẫn tiếp tục, Edmund và Lucy mất một chút thời
gian để tìm hai đứa kia. Cuối cùng khi chúng gặp lại nhau Lucy bật lên:
- Anh Peter! Chị Susan! Tất cả đều đúng. Edmund cũng đã nhìn thấy
rồi. Đúng là có một đất nước mà mọi người có thể đi đến đấy qua tủ quần
áo. Edmund và em đã vào đấy rồi. Đúng là chúng em đã gặp nhau trong
rừng. Nói đi, Edmund, kể cho họ tất cả những chuyện đó đi.
- Kể tất cả những gì hả Edmund? – Peter hỏi.
Và bây giờ chúng ta đi đến phần gay cấn nhất của câu chuyện. Vào lúc
ấy Edmund đã cảm thấy khó ở lắm rồi, nó lại khó chịu và bực bội vì nỗi
Lucy mới là người nói đúng nhưng mà nó vẫn chưa quyết định là cần phải
làm gì. Khi Peter bất thình lình hỏi nó câu hỏi này, nó đi đến một quyết định
tức thì – làm một việc hèn hạ và độc ác nhất mà nó có thể nghĩ ra. Nó quyết
định phản bội Lucy.
- Nói đi! – Susan nhắc.
Thế là Edmund làm ra vẻ đàn anh, cứ như thể nó cao hơn em gái mấy
cái đầu rồi xì một tiếng kinh khủng và nói:
- Phải, em và Lucy chơi đóng trò, giả vờ là tất cả câu chuyện của nó về
đất nước trong cái tủ áo là có thật. Thực ra chả có gì hết.
Cô bé Lucy tội nghiệp nhìn anh một cái rồi chạy vụt ra khỏi phòng.
Edmund càng lúc càng tỏ ra xấu chơi hơn, nó chắc mẩm là nó đã thắng
một quả nữa và tiếp tục nói thêm:
- Đấy nó lại thế nữa. Không biết có chuyện gì xảy ra với nó đây? Đó là
cái tệ nhất của bọn con nít, bọn chúng bao giờ cũng, thật là…
- Nghe đây, - Peter nói, quay sang em trai giọng quyết liệt. – Im mồm!
Em tỏ ra quá độc ác với Lucy kể từ lúc nó nói chuyện ngớ ngẩn về cái tủ áo,
thế mà bây giờ em lại chơi nó cái trò này và lại khơi ra cho nó lặp lại những
chuyện ấy. Anh tin là em làm như thế chỉ đơn giản là vì thói tai quái.
- Nhưng chuyện này rất ngớ ngẩn. – Edmund chống chế.
- Phải, tất cả đều rất ngớ ngẩn, - Peter nói, - nhưng hãy nhớ điểm này.
Lu hoàn toàn bình thường khi chúng ta rời khỏi nhà đi sơ tán, nhưng từ khi
đến đây có vẻ có một cái gì đó kỳ lạ nảy ra trong đầu nó hoặc giả nó trở
thành một kẻ nói dối đáng sợ nhất. Nhưng dù thế nào đi nữa thì việc em,
mới hôm qua còn trêu ghẹo, chọc quê nó về chuyện đó, hôm nay lại khuyến
khích nó nói dối lại là điều tốt hay sao?
- Em cho rằng… em cho rằng…- Edmund ấp úng nhưng nó không nghĩ
ra được cái gì để nói.
- Em chẳng biết gì hết, - Peter nói, - đó chỉ là một thói đùa dai độc ác.
Em bao giờ cũng tỏ ra tàn nhẫn với bất kỳ ai nhỏ hơn em; chúng ta đã thấy
rõ điều này ở trường, từ lâu rồi.
- Thôi im đi, - Susan gắt lên, - cãi vã nhau như thế này thì làm được gì.
Mau đi tìm Lucy thôi.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi một hồi sau chúng tìm thấy Lucy đang
khóc nức nở. Chẳng có điều gì chúng nói làm con bé thôi khóc. Nó khăng
khăng khẳng định câu chuyện của mình, rồi nói:
- Em không quan tâm đến điều mọi người nghĩ, em cũng cóc cần mọi
người nói gì. Các anh chị cứ việc kể cho giáo sư hoặc viết thư cho bố mẹ
hoặc làm bất cứ thứ gì mọi người muốn. Em biết đã gặp một thần rừng ở
đấy – và em ước gì em ở lại đấy cho rồi, các người… tất cả các người đều
độc ác, vô lý.
Đó là một buổi tối buồn bã. Lucy rất đau lòng còn Edmund cảm thấy kế
hoạch đã không diễn ra theo ý nó. Hai đứa lớn thì nghĩ Lucy phát rồ. Chúng
đứng ngoài hành lang thì thầm với nhau hồi lâu sau khi Lucy đã đi ngủ.
Kết quả là sáng hôm sau chúng quyết định tìm đến giáo sư kể lại mọi
chuyện cho ông nghe.
- Ông ấy sẽ viết thư cho bố mẹ nếu ông nghĩ đúng là có chuyện xảy ra
với Lucy, - Peter nói, - việc này vượt ra ngoài quyền hạn của chúng ta.
Thế là hai đứa đến gõ cửa thư phòng và nghe giáo sư nói: “Mời vào”.
Ông đứng lên tìm ghế cho hai đứa ngồi và bảo ông sẵn sàng giúp đỡ chúng.
Sau đó ông ngồi yên chăm chú lắng nghe, đôi môi mím lại, không hề cắt
ngang câu chuyện cho đến khi hai đứa nói xong. Nghe xong, ông cũng yên
lặng hồi lâu. Đoạn ông tằng hắng và nói ra cái điều cuối cùng mà hai đứa có
thể hình dung ra:
- Sao các cháu biết câu chuyện của em các cháu là không đúng sự thật?
- Ồ, nhưng mà… - Susan bắt đầu, nó ấp a ấp úng và dừng lại. Ai cũng
có thể căn cứ vào mặt của ông già mà biết ông hoàn toàn nghiêm túc. Susan
cố trấn tĩnh, rồi nói:- Nhưng Edmund nói chúng chỉ giả vờ thôi.
- Đó là vấn đề, - giáo sư từ tốn nói, - một vấn đề cần cân nhắc kỹ
lưỡng… cần xem xét cẩn thận. Ví dụ - các cháu bỏ qua cho ta câu hỏi này
nhé – theo kinh nghiệm của các cháu thì trong hai đứa ấy, đứa nào tỏ ra
đáng tin cậy hơn? Bác muốn nói, ai trung thực hơn?
- Đó là một câu hỏi rất hay thưa giáo sư. – Peter lên tiếng ngay. – Cho
đến lúc này, cháu có thể nói Lucy là người như vậy.
- Thế còn cháu thì sao? – Giáo sư quay sang hỏi Susan.
- Dạ, nói chung cháu có thể nói như Peter, nhưng điều này không thể là
sự thật – tất cả những chuyện về khu rừng và thần rừng ấy.
- Ồ, đó là một cái gì đó vượt ra ngoài tầm hiểu biết của bác, - giáo sư
nói, - và buộc tội dối trá cho một người mà bao giờ cháu cũng nghĩ là trung
thực là một vấn đề rất nghiêm trọng, phải, là một vấn đề nghiêm trọng.
- Chúng cháu sợ rằng đây, thậm chí là một cái gì đáng sợ hơn lời nói
dối. – Susan nói. – Chúng cháu nghĩ có thể có một chuyện gì không ổn với
Lucy.
- Cháu muốn nói đến sự điên loạn? – Giáo sư nói bằng giọng khách
quan. - Ồ, các cháu có thể dễ dàng đi đến quyết định đó. Nhưng nếu nhìn
con bé và nói chuyện với nó thì thấy nó không điên.
- Nếu vậy thì… - Susan bật lên rồi im lặng. Nó chưa bao giờ nghĩ là một
vị giáo sư lại có thể nói những lời như thế và nó không biết nghĩ như thế
nào cho phải.
- Logic! – Giáo sư nói, nửa như nói với chính mình. – Tại sao người ta
lại không dạy môn logic học trong trường phổ thông nhỉ? Ở đây chỉ có ba
khả năng: hoặc là các em cháu nói dối hoặc là nó nói sự thật hoặc là nó bị
điên. Các cháu đã rõ Lucy không có thói quen nói dối và rõ ràng là nó
không bị điên. Vậy thì cho đến lúc này, trừ khi có thêm những dữ kiện mới,
ta có đi đến giả thiết rằng Lucy nói thật.
Susan trố mắt nhìn ông, nó khẳng định chắc chắn rằng ông không đem
chuyện này ra làm trò đùa nếu căn cứ vào vẻ mặt của ông.
- Nhưng sao chuyện này có thể đúng được ạ? – Peter hỏi.
- Tại sao cháu lại nói thế?
- Bởi vì thứ nhất là, - Peter nói, - nếu chuyện này là đúng tại sao mọi
người lại không tìm thấy cái đất nước ấy một khi đi vào tủ áo? Cháu muốn
nói, chúng cháu đã tận mắt nhìn vào nhưng chúng cháu có thấy gì đâu, thậm
chí lúc ấy Lucy cũng không thể giả vờ là chuyện đó có thật.
- Điều này thì có quan hệ gì? – Giáo sư hỏi.
- Vâng thưa giáo sư, nếu tất cả chuyện đó là thật thì bao giờ nó cũng
phải có ở đó chứ?
- Vậy sao? – Giáo sư hỏi lại, lần này Peter cũng không biết phải nói thế
nào nữa.
- Mà lại không mảy may mất một chút thời gian nào, - Susan lên tiếng, -
Lucy không có thời gian để đi bất cứ đâu, dù là có một nơi như thế đi chăng
nữa. Nó chạy theo chúng cháu vừa lúc chúng cháu ra khỏi phòng. Trong
vòng chưa đến một phút, thế mà nó giả vờ là đã đi hàng giờ.
- Đó chính là cái điều làm cho câu chuyện của cô bé có vẻ đáng tin hơn.
– Giáo sư thủng thẳng nói. – Nếu thực sự có một cánh cửa trong ngôi nhà
này dẫn đến một thế giới khác. Và bác phải báo cho các cháu biết đây là một
ngôi nhà kỳ lạ, cả đến bác cũng biết rất ít về nó, nếu giả sử cô bé đã bước
vào một thế giới khác thì bác sẽ không lấy làm ngạc nhiên khi phát hiện ra
rằng thời gian trong cái thế giới ấy có cách vận hành khác thời gian của
chúng ta vì thế bất kể cháu có ở đấy bao lâu chăng nữa nó cũng sẽ không
khấu trừ đi bất cứ khoảng thời gian nào ở đây. Mặt khác, bác không nghĩ là
một cô bé ở tuổi nó lại phát minh ra điều như thế này. Nếu Lucy giả vờ, nó
sẽ trốn ở đâu đó trong một thời gian cần thiết trước khi chạy ra kể cho các
cháu nghe mọi chuyện.
- Nhưng như vậy bác muốn nói, - Peter ngỡ ngàng hỏi, - có thể có
những thế giới khác - ở bất kỳ đâu, có thể ở một góc nào đó – có phải như
thế không ạ?
- Không chuyện gì là không có thể xảy ra. – Giáo sư đáp, gỡ cặp kính
lão ra bắt đầu lau kính trong khi ông lẩm bẩm một mình: - Mình tự hỏi
không hiểu họ dạy bọn trẻ cái gì ở trong trường học.
- Nhưng chúng ta phải làm gì ạ? – Susan hỏi. Nó cảm thấy câu chuyện
bắt đầu đi quá xa.
- Cô bé, - giáo sư nói, bất thần ngước lên nhìn hai đứa với một vẻ gần
như dữ dội. – có một kế hoạch mà chưa ai có thể lập ra chi tiết và nó đáng
được liều một phen.
- Cái gì vậy ạ? - Susan hỏi.
- Mỗi người chúng ta nên suy ngẫm thật kỹ về chuyện này. – Ông nói.
Và thế là chấm dứt cuộc tranh luận.
Sau đó mọi chuyện trở nên tốt đẹp với Lucy. Peter có thể thấy rằng
Edmund thôi không chọc phá nó nữa, cả Lucy lẫn những đứa khác đều cảm
thấy không nên nói về chuyện cái tủ áo nữa. Nó trở thành một đề tài cấm
kỵ. Và thế là thời gian trôi đi, có vẻ như tất cả các cuộc phiêu lưu đã chấm
dứt, nhưng thật ra không phải như vậy.
Tòa nhà của giáo sư – một nơi mà cả giáo sư cũng biết rất ít về nó – cổ
xưa và nổi tiếng đến nỗi người ở khắp nước Anh này thường kéo đến xin
được vào tham quan. Đó là một loại nhà cổ được đề cập đến trong sách lịch
sử bởi có vô số câu chuyện liên quan đến nó, trong đó có cả những chuyện
kể thậm chí còn kỳ lạ hơn cả câu chuyện tôi đang kể cho bạn nghe nữa kìa.
Khi có một đoàn khách tham quan đến xin được vào chiêm ngưỡng ngôi
nhà, bao giờ giáo sư cũng vui lòng mở rộng cánh cửa và bảo bà quản gia
Macready đưa họ đi một vòng, giới thiệu với họ về những bức tranh và bộ
sưu tập áo giáp cùng những quyển sách cổ quý hiếm. Bà Macready không
thích trẻ con và cũng không thích bị cắt ngang trong khi bà đang thuyết
trình với khách về tất cả những gì mà bà biết, cũng như không biết. Gần
như vào ngay buổi sáng đầu tiên bà đã bảo Peter và Susan cùng những lời
huấn thị nghiêm nghị khác: “Làm ơn nhớ giùm tôi là các cháu phải tránh ra
chỗ khác mỗi khi tôi dẫn khách đi tham quan ngôi nhà”. “Cứ làm như thể
bất cứ ai trong anh em mình cũng muốn phí mất một nửa buổi sáng với một
đám người lạ hoắc ấy”. Edmund dè bỉu và ba đứa kia cũng nghĩ như thế. Đó
là lý do tại sao cuộc phiêu lưu lần thứ hai lại bắt đầu.
Mấy hôm sau, vào một buổi sáng, trong lúc hai đứa con trai đang ngắm
nghía những bộ áo giáp và tự hỏi chúng có thể lấy xuống xem một chút
không thì hai đứa con gái chạy vào phòng nói:
- Nhìn kìa, bà Macready và một đám người hiếu kỳ sắp đến đây đấy.
- Biến thôi. – Peter nói và cả bốn đứa đi về phía cánh cửa ở cuối phòng
bên kia. Nhưng khi chúng ra khỏi phòng Xanh, rồi ra ngoài hành lang và đi
vào thư viện, chúng lại nghe tiếng người xôn xao ở phía trước và nhận ra bà
Macready sẽ đưa những người khách tham quan của bà theo cầu thang sau –
thay vì đi theo lối cầu thang trước như chúng nghĩ. Và như thế hoặc là
chúng sẽ “mất đầu” hoặc là bà Macready sẽ chộp được lỗi của chúng, hoặc
những phép thuật trong ngôi nhà này sẽ sống lại đuổi theo chúng đến
Narnia – dường như chúng phải đi lang thang khắp nơi cho đến khi Susan
nói:
- Đến mệt với những người thích nhòm ngó này. Thôi hãy vào chờ ở
phòng tủ quần áo cho đến khi họ đi qua. Không ai theo chúng ta đến đây
đâu.
Nhưng vừa vào bên trong thì chúng nghe tiếng người xôn xao ngoài
hành lang rồi có tiếng ai đó đụng vào cánh cửa – và rồi chúng thấy tay nắm
cửa xoay xoay.
- Nhanh lên! Peter nói. – Không còn chỗ nào khác. – Và nó mở cửa tủ.
Cả bốn đứa cùng chui vào, ngồi xuống thở hổn hển trong bóng tối. Peter
khép cửa nhưng không đóng kín lại bởi vì nó nhớ, như bất cứ một người
khôn ngoan nào là không bao giờ, không bao giờ nên nhốt mình bên trong
một tủ quần áo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận