Dạ Mệnh Danh Thuật (Ác Mộng Của Đêm)
Chương 11: Tống biệt
Mà trong tiếng kèn dường như xen lẫn một loại nhịp điệu khó diễn tả, vượt qua phạm trù âm nhạc.
Nó giống như cùng loại cảm giác mà cơn ác mộng hôm qua đem lại cho Khánh Trần.
Khi đám tù nhân còn đang chìm đắm trong thứ âm nhạc diệu kỳ ấy. Khánh Trần lại không thể nào khống chế được tâm trí mình mà dâng lên cảm xúc rung động.
Bởi vì hắn đã từng nghe giai điệu này... Tống biệt.
Ngoài đình nghỉ chân, bên con đường cổ hoa cỏ xanh ngát tận trời.
Gió xế phả rặng liễu, tiếng sáo phất phơ.
Núi non trùng điệp dưới ráng chiều.
Đôi mắt Khánh Trần nheo lại, đây không phải là thế giới sau khi xuyên việt sao? Vì sao cũng có giai điệu của bài Tống Biệt.
Từ khi hắn đặt chân vào thế giới văn minh cơ giới này, tưởng rằng nơi này cùng Địa Cầu chẳng có chút quan hệ nào.
Nhưng xem ra hắn đã sai, chẳng lẽ nơi này là tương lai của Địa Cầu?
Khánh Trần lại bắt đầu lục lại ký ức trong đầu. Hắn định tìm kiếm manh mối bên trong những nội dung hôm qua vừa mới đọc.
Thế nhưng, kết quả lại khiến hắn thất vọng, những trang sách liều thuốc cho tâm hồn kia chẳng giúp được gì cho hắn.
Âm thanh kèn ác mô ni ca dừng lại, trong nhà tù số 18 tiếng ồn ào lại lần nữa vang lên.
Giờ phút này, Khánh Trần đột nhiên cảm giác, cái nhà tù này giống như một đấu trường quái thú.
Một cánh cổng hợp kim giam giữ đằng sau là từng con quái thú bằng thép đại diện cho các loại dục vọng.
Sau khi cánh cửa được mở ra, hắn không còn giống như ngày đầu, cảnh giác và luống cuống, mà nhanh chóng vượt qua đám tù nhân đang xếp hàng, trực tiếp bước xuống sảnh lớn.
Hành động tự tiện này của hắn không hề bị đám người máy giám ngục, hay máy bay không người lái ngăn cản.
Hắn vừa tới phòng ăn, Lâm Tiểu Tiếu cười tủm tỉm, lên tiếng chào hỏi: "Chào buổi sáng, tối qua ngủ không ngon sao?"
Lúc này, hai mắt Khánh Trần thâm quầng. Hắn lạnh lùng nhìn Lâm Tiểu Tiếu, nhủ thầm tôi có ngủ ngon hay không thì đáng ra cậu phải là người biết rõ nhất chứ?
Có người nói, một giấc mơ dài nhất chỉ có thời gian là 8 phút. Nếu so với sinh mệnh mà nói thì nó cực kỳ ngắn ngủi.
Nhưng tối qua, khi hắn thoát khỏi ác mộng, đã nhìn lại thời gian và phát hiện ra mình ở trong ác mộng tận 2 giờ đồng hồ. Thế mà hắn ở trong ác mộng hoàn toàn không cảm giác được thời gian trôi qua.
Với lại, sau khi thoát khỏi ác mộng, hắn nằm trên giường suy nghĩ thật nhiều, mãi đến nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.
Khánh Trần có khả năng nhìn qua là không quên, nhưng thực tế hắn vẫn là người bình thường, khác hoàn toàn đám người đặc biệt như Lâm Tiểu Tiếu. Không thể đêm qua thức muộn mà sáng nay có thể thoải mái như không.
Lý Thúc Đồng nhìn lại sắc mặt Khánh Trần rồi nói: "Người bình thường từ bên trong ác mộng thoát ra sẽ tổn thương nguyên khí, uể oải suy sụp tận nửa ngày. Nhưng cậu khá đặc biệt, bên trong ác mộng có thể thoát được khống chế của Tiểu Tiếu, mà cầm lấy dao. Hôm nay vẫn có thể đứng ở đây, khá lắm."
Khánh Trần ngồi xuống phía đối diện lão ấy, hỏi thẳng một câu: "Làm sao mới có thể trở thành người giống như cậu ta?"
Lý Thúc Đồng cười: "Cậu đúng là thẳng thắn dứt khoát, nhưng cậu không thể đi con đường đó. Song lại rất thích hợp đi con đường của ta."
Lời này vừa dứt, Khánh Trần rõ ràng cảm giác được phản ứng của Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu.
Không biết tại sao, hắn đột nhiên cảm thấy bầu không khí trở nên nghiêm túc, ngay cả con mèo suốt ngày ngủ cũng mở to đôi mắt nhìn hắn.
Hắn rất muốn hỏi Lý Thúc Đồng, con đường ông đang nói là đường gì?
Thế nhưng, xét thái độ của Lộ Quang Nghĩa đối với Lý Thúc Đồng, chắc chắn vị này ở bên ngoài rất nổi danh. Điều này dẫn đến rất nhiều người biết ý nghĩa con đường mà Lý Thúc Đồng vừa nhắc tới.
Hắn là một người xuyên việt, có thể nói lung tung hay nghĩ vớ vẩn cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng hỏi lại là một vấn đề khác, rất có thể đó là một đòn trí mạng.
Khánh Trần bỏ qua nghi vấn, tiếp tục hỏi: "Như thế nào mới có thể đi được con đường của ngài?"
"Cậu chớ hiểu lầm." Lý Thúc Đồng cười.
Khi Lý Thúc Đồng cười lên, Khánh Trần mới nhìn rõ dấu hiệu tuổi tác lưu lại trên khoé mắt của lão. Làm cho hắn hiểu rằng, tuổi tác đối phương khả năng lớn hơn dự đoán của mình.
Lý Thúc Đồng tiếp tục nói: "Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu bởi vì gặp được ta hơi trễ, cho nên không thể đi con đường của ta. Với lại, hiện giờ ta khá thích cậu, nhưng vẫn còn chưa đủ."
"Đã hiểu." Khánh Trần gật đầu.
Điều này mới hợp lý.
Hắn hiểu được, người ta đối với mình vừa gặp mà đã thân, dốc lòng trợ giúp. Vậy người đó khả năng có vấn đề.
Khi đó mình phải đối mặt không phải là kỳ ngộ mà là nguy hiểm.
Với bản thân Khánh Trần mà nói, có thế tiếp xúc được với thế giới thần bí kia vậy là đủ rồi.
Đây là điều trước kia ở Địa Cầu, hắn có nằm mơ cũng không thấy được.
Hiện tại, khoảng cách của mình với điều này đã rất gần rồi.
"Thế nào? Hôm nay còn đánh cờ được không?" Lý Thúc Đồng nhìn Khánh Trần hỏi: "Ta thấy hiện giờ tình trạng của cậu không được tốt, nếu không được thì nên nghỉ ngơi một ngày. Việc đánh cờ này quan trọng nhất là gặp được kỳ phùng địch thủ. Nếu lợi dụng trạng thái không tốt của cậu thì thắng cũng chẳng có nghĩa lý gì."
Đám tù nhân xếp hàng, nhận cơm, ăn cơm, rồi hoạt động tự do ngày càng nhiều.
Hôm nay có phần đặc biệt, có rất nhiều tù nhân vừa ăn cơm vừa để ý đến Khánh Trần bên này.
Thậm chí có cả những người bưng đĩa cơm lên, chăm chú nhìn vào bàn cờ.
Thật ra, trong đám tù nhân này, số người biết cờ tướng cũng không nhiều. Cờ giống như một hoạt động giải trí tách biệt với thời đại rồi.
Chỉ là Lý Thúc Đồng thích, nên mọi người mới dành sự chú ý cho nó.
Biết đâu mình cũng có thiên phú đánh cờ, được Lý Thúc Đông để ý thì sao?
Đương nhiên, đây chỉ là ảo tưởng. Nhiều người quan tâm đến chuyện này hay là họ đang quá nhàn rỗi.
Trước kia, chỉ có mình Lý Thúc Đồng nhìn vào bàn cờ, nên không ai dám nhìn chằm chằm về bên này. Hiện tại có thêm Khánh Trần đánh cờ, không khí dường như dễ thở hơn, Diệp Vãn cũng không dùng ánh mắt dọa người nữa.
Bên kia, Lộ Quang Nghĩa cũng tràn đầy phấn khởi nhìn xem. Phía sau còn có đám người như sao quấn lấy trăng.
Lộ Quang Nghĩa vô cùng hưởng thụ cảm giác này.
Hai bên bàn cờ, Lý Thúc Đồng chờ đợi Khánh Trần hồi phục. Mà Khánh Trần thì bình tĩnh nói: "Không cần nghỉ. Thế cờ 'Đầu Khu Đế Đình'. Xe 2 bình 5. Xe 5 tiến 7. Pháo 2 bình 8. Xe 5 bình 6. Tốt 4 tiến 1."
Cờ tướng là môn thể thao, anh một nước tôi một nước. Nhưng lần này Khánh Trần đọc ra một loạt nước cờ, tựa như hắn đã đoán được Lý Thúc Đồng sẽ phải đánh như thế nào, nên đánh luôn một mạch cho tới hết.
Xe đỏ Khánh Trần ngay từ đầu đã dồn ép tướng đen, cuối cùng tốt 4 tiến một phối hợp với nhau, tạo thành thế bí.
Đây là một chiêu mà người bình thường khó lòng nghĩ ra được.
Những người khác có lẽ không biết Khánh Trần đang nói cái gì, nhưng Lý Thúc Đồng chắc chắn sẽ hiểu.
Muốn phá thế cờ Đầu Khu Đế Đình này, chỉ còn con đường đó là đi được!
Lý Thúc Đồng ngẩng đầu lên nhìn Khánh Trần, sau đó lấy con tướng đen đặt vào giữa bàn cờ: "Ta còn tưởng trạng thái cậu không tốt lắm, không ngờ ta lo lắng hơi thừa."
Trong đám người kia, bọn lâu la nghe thấy Lộ Quang Nghĩa lẩm bẩm: "Lại thắng, oách thật. Chẳng cần quan tâm thắng ở phương diện nào, chỉ cần có thể thắng nhân vật như Lý Thúc Đồng một lần coi như đời này sống không uổng. Mình cũng phải học cờ tướng mới được."
Đám người mới được thu nạp kia không hiểu sao Lộ Quang Nghĩa bỗng nhiên thích thú loại cờ kia.
Phải biết, địa vị Lộ Quang Nghĩa trong nhà tù số 18 này cực cao, nhưng xét về trình độ văn hóa lại nằm trong nhóm người hạng bét.
Lúc này, Khánh Trần nhìn Lý Thúc Đồng hỏi: "Tôi có thể hỏi ngài một chuyện được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận