Dạ Mệnh Danh Thuật (Ác Mộng Của Đêm)
Chương 6: Tốt dữ sang sông
Nhưng sau khi người trung niên ngẩng đầu lên, Khánh Trần lại cho rằng mình mới là kẻ điếc, bởi vì tiếng ồn ào huyên náo bên trong đại sảnh bỗng chốc yên tĩnh một cách lạ kỳ, không còn một tiếng động nào.
Ánh mắt đám người xung quanh trở nên kinh ngạc, có một số kẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tất cả cũng chỉ như tôn lên địa vị của người trung niên kia vậy.
Bởi vì từ trước tới nay, người trung niên này chưa bao giờ phản ứng lại với những kẻ tới đây xin giúp đỡ.
Khánh Trần nhẹ nhàng thở dài một hơi, thực tế chứng minh hắn đã đoán chính xác.
Người trung niên không nói gì với hắn, mà nhẹ nhàng di chuyển quân tốt đỏ tiến lên một nước, sau đó cũng chính lão đánh cờ đèn, tượng năm lui bảy, ăn luôn con tốt dữ vừa di chuyển.
Khánh Trần đứng ở phía xa, lẳng lặng nhìn bàn cờ. Đây là một thế cờ tàn khá nổi tiếng ở Địa Cầu, có tên là Tứ Khấu Cầm Vương. Thế cờ này có hai cách biến thể, mà biến thể đang bày ở trên bàn cờ là thế đáng sợ và khó khăn hơn rất nhiều so với biến thể còn lại.
Phàm là cờ tàn, thường thì bên đen sẽ thắng. Bên đỏ muốn kéo về thế hoà cũng không được. Nếu đưa về thế hoà, xem như đã giải được thế cờ này.
Nhưng, Khánh Trần không thích cờ hoà.
Thế cờ Tứ Khấu Cầm Vương khá đặc biệt. Bốn con tốt đỏ đã qua sông, tiến tới những vị trí quan trọng, trong khi hai xe vẫn còn sống.
Nhìn thế cờ có vẻ cân bằng, nhưng thật ra mỗi bước đi đều là liều chết, cạm bẫy nơi nơi. Bên đen chỉ cần một nước rỗi là dành chiến thắng. Bên đỏ phải tấn công liên tục, nhìn thì tưởng đang giữ lợi thế, nhưng rất dễ thua ngược.
Quá trình này tựa như một người đang tràn trề hi vọng, đùng một cái lại rơi vào tuyệt vọng.
"Tiếp tục." Người trung niên nhẹ nhàng nói.
Khánh Trần trả lời: "Tốt 2 bình 3."
Ánh mắt người trung niên sáng lên, tựa như vô cùng thích thú, đến mức chẳng thèm di chuyển con cờ. Lão nhắm mắt lại, cùng Khánh Trần thôi diễn những bước tiếp theo: "Tướng 6 tiến 1."
Khánh Trần cũng nhắm mắt lại: "Xe sau tiến 4."
"Tượng 7 lui 9."
Đến nước thứ 6, Khánh Trần đột nhiên nói: "Xe 1 tiến 7."
Hai mắt người trung niên mở ra một lần nữa, lão kinh ngạc nhìn Khánh Trần: "Tượng 5 lui 7."
5 nước đầu, hai bên thoải mái đi từng nước. Nhưng khi thế cờ bước sang nước thứ 6, hai bên bắt đầu từng bước dồn nhau vào chỗ chết.
Ông giết tôi! Tôi giết ông! Máu chảy thành sông, chiến đấu nổ ra khắp bàn cờ.
Hai bên ra chiêu vô cùng quyết đoán và tàn nhẫn.
Hai người như những vị tướng lĩnh giữ được sự tỉnh táo tuyệt đối, vì đạt được thắng lợi cuối cùng có thể hi sinh tất cả.
Thế cờ Tứ Khấu Cầm Vương khiến hai người sản sinh ra khí thế lãnh đạo. Mà ẩn sau đó là sự tính toán tỉ mỉ.
Ban đầu, bên đỏ có bốn tốt qua sông vô cùng khí thế. Nhưng Khánh Trần đã từng bước lấy chúng nó đánh đổi cho mưu đồ của mình, cuối cùng chỉ còn lại một con.
Xe 1 bình 4.
Tướng 4 bình 5.
Pháo 4 bình 5.
Xe 3 tiến 5.
Đến lượt thứ 10, lúc này Khánh Trần mới thở ra một hơi: "Tốt 5 tiến 1."
Chiếu tướng! Hết cờ!
Cũng giờ khắc này, thế cờ tàn Tứ Khấu Cầm Vương đã được giải mới toát ra sức hấp dẫn của nó. Trong đó, thế cục bố trí hai bên sông khiến người trung niên cảm giác như đang mưu tính chiến đấu với nhau trên chiến trường.
Thế cờ này, mỗi nước đi đều nguy hiểm khôn cùng.
Điều làm cho người trung niên ngạc nhiên hơn cả là thiếu niên trước mặt này còn khá trẻ, vậy mà khi thí quân lấy thế lại chẳng do dự chút nào.
Lão im lặng nhìn về phía cậu thanh niên, cậu ta cũng nhìn thẳng lão với vẻ mặt nghiêm nghị quật cường.
Tựa như chàng trai trẻ đang trầm mình trong hiểm cảnh nhưng vẫn muốn mở ra một lối thoát đi tới cuộc sống mới.
Lão biết tuy mình ngồi đánh cờ nhưng đối phương vẫn vùng vẫy tìm sự sống trong tình trạng bị những con mãnh thú bằng máy móc vây quanh, nên thái độ có phần khác biệt.
Không ai ngờ được, chính giờ phút này, trong số 210 chiếc camera giám sát của nhà tù thì có đến 81 chiếc chuyển hướng về phía Khánh Trần.
Những vòng tiêu cự bên trong các camera này đang co lại, tựa như muốn nhìn rõ bộ mặt của Khánh Trần.
Chẳng ai biết người điều khiển đằng sau những camera này là ai, và ai đang tập trung chúng lại.
Người nam nhân mỉm mười, cầm lấy quân tướng đen trên bàn cờ nói: "Hay lắm. Bao năm qua, người chơi cờ tướng đã không còn nhiều. Ngày mai chơi tiếp."
Lão nói xong, bèn chắp tay lưng, bước về khu vực đọc sách, để lại bàn cờ ngay trên bàn ăn mà chẳng ai dám đụng vào.
Con mèo màu xám nằm trên bàn cũng đứng dậy, lặng lẽ theo gót người trung niên.
Thời điểm con mèo nằm chết trên bàn rất giống một quả bóng bằng lông, nhìn cũng không lớn lắm.
Nhưng khi thân thể nó duỗi ra, Khánh Trần mới thấy nó dài khoảng một mét, to khỏe lạ kỳ.
Bình thường, loài mèo bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng nên mới gọi là bước chân mèo. Nhưng con mèo này lại khác, mỗi bước đi của nó đều giống như mãnh hổ.
Trong đại sảnh, tất cả mọi người chú ý đến việc bên này đều ngẩn tò te. Con ma mới lại thắng được thế cờ tàn đó ư?
Nói thật thì đám người này không biết chơi cờ tướng, mà về sau hai người đánh cờ mồm càng khiến chúng chẳng hiểu gì.
Thời đại này có rất nhiều loại hình giải trí, thứ nào cũng kích thích và khiến người ta mê mẩn hơn so với chơi cờ.
Bọn họ có thể dùng Chip để trực tiếp đạt được khoái cảm. Còn có thể đưa ý thức của mình vào môi trường ảo, đó là một thú vui khá rẻ trong thời đại này. Nên người chơi cờ tướng đã ít lại càng ít. Dù cho chí tuệ của anh tốt đến mức độ nào đi chăng nữa, cũng làm sao bằng trí tuệ nhân tạo được?
Nhưng trong mắt chúng, Khánh Trần đã mang tới một sự kinh ngạc. Sao vị trung niên kia có thể thua được chứ?
Dù là đánh cờ hay chiến đấu, lão sao có thể thua được chứ?
Thật ra Khánh Trần cũng cảm thấy kỳ lạ. Người trung niên này không có chân tay máy gì cả, ngay cả 2 người tùy tùng bên cạnh cũng không có. Vì sao đám mãnh thú máy móc hoành hành trong nhà giam này lại sợ lão đến vậy? Uy danh người này cao đến mức nào?
Người trẻ tuổi lúc trước từng ngăn cản hắn, nháy mắt nói: "Quá giỏi, tôi gọi là Lâm Tiếu Tiếu. Còn đây là Diệp Vãn. Hẹn ngày mai gặp lại."
Nói xong, người này lập tức cùng người một người trẻ tuổi khác tên là Diệp Vãn bước nhanh theo người trung niên.
Lúc này, Khánh Trần thậm chí còn không biết vị trung niên đã nói những gì mà chỉ còn nhớ danh tính của hai người trẻ tuổi. Nhưng nói gì thì nói, đây là một sự khởi đầu rất tốt rồi.
Xung quanh đại sảnh, không khí có phần căng thẳng. Mãi đến khi, người trung niên dẫn theo Diệp Vãn, Lâm Tiếu Tiếu tiến vào bên trong khu đọc sách, đám người mới ai làm việc nấy.
Đám chiêu đãi tù nhân mới đang không ngừng kéo thêm những người mới vào phòng giam. Tính cả hắn thì có 12 tên người mới, mà có tới 9 người đã bị kéo vào.
Lúc này, Khánh Trần nhìn đám người này, nhưng chúng đã không còn có ý đồ gì với hắn nữa rồi.
Bỗng nhiên, có một người thanh niên, với một bên chân đã được thay thế bằng máy móc chạy tới trước mặt Khánh Trần, sợ hãi nói: "Chúng ta đều là người mới vào. Cậu giúp tôi lần này, sau này việc gì cũng nghe cậu hết."
Đám tù xung quanh lạnh lùng nhìn về phía này, bọn chúng vẫn chưa rõ tình hình lắm. Tuy Khánh Trần thì cả đám rõ ràng không dám đụng tới, nhưng nếu hắn muốn bảo vệ người khác, thì chúng chẳng chịu để yên.
Có điều Khánh Trần giống như mắt điếc tai ngơ, hắn trưng ra cái mặt tỉnh bờ như chẳng nghe thấy gì.
Đám tù cười khả ố, mạnh mẽ lôi gã trai trẻ kia đi.
Chỉ thấy gã trai trẻ hét lên: "Cậu tao là giám đốc công ty Trường Minh ở thành phố số 17, chúng mày..."
Không đợi gã hết lời, một tù nhân khác đã cười vang nói: "Trừ 5 công ty lớn, những công ty khác đừng phí công nhắc tới. Chớ nói là mày, kể cả cậu mày bước vào đây cũng phải cúp đuôi mà làm người."
Khánh Trần yên lặng lắng nghe những tin tức quan trọng đó. Hắn muốn xem trong đám người mới này còn có ai đến từ Địa Cầu không.
Hắn mới xuyên việt, hoàn toàn không thuộc về thế giới này. Đến bây giờ, hắn vẫn chưa biết mình bị kết án bao nhiêu năm.
Khánh Trần tin tưởng rằng những người khác cũng không có ký ức. Nên kẻ giống như gã trai trẻ kia có thể nói ra quan hệ bên ngoài nhà tù thì chắc chắn không phải là 'đồng hương' của hắn rồi.
Trong 12 người mới vào tù lần này, chắc hẳn chỉ có người thanh niên suy sụp kia là giống hắn.
Không biết lý do là gì, Khánh Trần không thấy mệt mỏi chút nào, ngược lại hắn còn có phần hào hứng với hoàn cảnh sống mới này.
Một cuộc đời khác hoàn toàn.
Câu này nghe qua đã thật hấp dẫn.
Khi cuộc sống của bạn đang chìm trong một mớ bòng bong, bỗng nhiên có một người đặt trước mặt bạn một nút bấm và nói: Chỉ cần cậu nhấn cái nút này xuống, sẽ có ngay một cuộc sống không bình thường.
Nhưng nếu bạn nhấn vào nút đó, có hai khả năng sẽ xảy ra.
Cuộc sống nở hoa hay cuộc đời bế tắc. Bạn nhấn hay là không nhấn?
Khánh Trần biết mình sẽ nhấn.
Trên Địa Cầu, hắn giống như một người dư thừa. Bố chê hắn vương víu. Mẹ đi bước nữa. Anh em họ hàng cũng không muốn qua lại với hắn.
Khánh Trần đã một mình trải qua hai cái tết.
Cho nên, nếu cuộc đời bạn đang toàn màu xám thì cho dù sự thay đổi có mang tới chông gai, hiểm nguy thì trong đầu bạn cũng chỉ có một cảm giác duy nhất là chờ mong..
Với Khánh Trần, từ Địa Cầu đi tới thế giới này, giống như một cuộc phiêu lưu nổi loạn trong đời, nhưng cũng giống như hành trình giải thoát mình khỏi quá khứ.
Nếu như không có biến cố đếm ngược này xảy ra, hắn vẫn sẽ cố gắng học tập, cố gắng nuôi sống bản thân. Sau đó, dựa vào trí nhớ đặc biệt của mình thi vào một trường đại học thật tốt, ở một nơi thật xa, để vĩnh viễn không quay về.
Thế nhưng cuộc sống như thế vẫn có vẻ nhàm chán.
Hắn tin tưởng, trên Địa Cầu không có nhiều người xuyên việt giống hắn. Dù cho con số là mấy nghìn hay mấy chục nghìn thì cũng chỉ là một tỉ lệ rất nhỏ trên tổng dân số mà thôi.
Điều này tạo cho hắn cảm giác đặc biệt.
Đếm ngược 39 giờ 31 phút 29 giây.
Khánh Trần yên lặng đánh giá mọi sự xung quanh. Hắn muốn ghi chép lại tất cả tin tức có thể, để đến khi mình quay trở lại phòng giam sẽ chậm rãi tiến hành phân tích.
Trên đại sảnh, ngay bên cạnh một cánh cổng, có một khối hình chiếu 3D màu xanh, hiển thị thời gian là 8 giờ 29 phút sáng.
Những hình ảnh bắt mắt phát ra từ chiếc hộp khá mới lạ, cho thấy bây giờ đang là 8 giờ 29 phút sáng.
Nhưng vào lúc này, nhân lúc tầm mắt của mọi người rời đi, một người thanh niên tiến lại gần Khánh Trần nhỏ giọng nói: "Cuối cùng Cậu cũng tới, quả nhiên là đẹp trai phong độ y như lời đồn. Tôi là Lộ Quảng Nghĩa. Ba tháng trước Khánh Ngôn sắp xếp tôi vào đây. Cậu cứ gọi Tiểu Lộ là được rồi."
Khánh Trần nhiên nhìn đối phương.
Người thanh niên tên Lộ Quảng Nghĩa khoảng chừng 24, 25 tuổi, tóc dài màu đen. Cánh tay phải và chân trái đã được thay bằng máy móc, con mắt trái cũng thế. Thậm chí, Khánh Trần có thể nhìn thấy những đường vân trong đó không ngừng thay đổi tiêu cự.
So với phần đông tù nhân khác, các bộ phận máy móc trên người gã có phần khác biệt, cả cấu tạo và chất liệu đều trông cực kỳ tinh xảo.
Khánh Trần lục lại trong ký ức những hành động của người này từ nãy đến giờ.
Lúc này, Khánh Trần mới phát hiện. Trong hơn một giờ vừa qua, Lộ Quảng Nghĩa nhìn mình tới 21 lần, và đây chỉ là con số khi gã ở trong tầm mắt của hắn.
Khánh Trần không biết người này là ai. Nhưng từ lời nói của đối phương thì rõ ràng người này biết hắn, hơn nữa cách xưng hô còn dùng kính ngữ.
Theo như Lộ Quảng Nghĩa nói, hắn tiến vào trong nhà tù này còn có mưu đồ khác.
Nhưng Khánh Trần sợ mình bị lộ chuyện xuyên việt, cho nên tạm thời chưa muốn tiếp xúc với Lộ Quảng Nghĩa nhiều: "Hiện tai, tôi chưa cần người hỗ trợ, có một vài việc tự tôi làm là được rồi."
Đầu Lộ Quảng Nghĩa lắc như bỏi nói: "Không được, không được. Tôi nhất định phải hầu hạ Cậu thật tốt."
Khánh Trần cũng lắc đầu đáp: "Nhân cách không phân sang hèn. Với tôi anh không cần dùng từ hầu hạ đâu."
Lộ Quảng Nghĩa nịnh nọt nói: "Đừng mà. Về sau, Cậu có việc gì cứ sai tôi, coi tôi là chó liếm chân Cậu cũng được."
Khánh Trần hết cách nói, không biết gã này thuộc hạng người gì nữa, hắn nói: "Nếu tôi bị nấm chân thì sao?"
Lộ Quảng Nghĩa nói dứt khoát: "Thì tôi sẽ liếm cho Cậu khỏi mới thôi."
Khánh Trần chết lặng: "Vãi."
Dù cho hắn cố gắng kiềm chế bản không nói bậy, cũng phải vãi ra một từ.
Hiện tại Khánh Trần hơi bối rối. Rõ ràng đây vẫn là thân thể của mình, ý thức cũng của mình, tại sao các mối quan hệ lại kỳ quái tới như vậy?
Nói cách khác, trong suy nghĩ của người thế giới này, hắn thật sự đã sống ở đây rất nhiều năm?
Lộ Quảng Nghĩa nhìn thấy Khánh Trần im lặng, bèn nhỏ giọng nói: "Sáng nay, tôi còn suy nghĩ, không biết tại sao Cậu lại không tới tìm tôi. Thì ra Cậu dùng thân phận ma mới tiếp cận Lý Thúc Đồng, thật là cao tay. Tại nhà tù thành phố số 18, nếu đạt được sự trợ giúp từ phía Lý Thúc Đồng, kế hoạch của chúng ta sẽ thuận lợi hơn rất nhiều."
Khánh Trần bối rối, kế hoạch gì?
Thằng cha này đang nói gì vậy? Có thể nói rõ hơn một chút có được hay không?
Lộ Quảng Nghĩa giống như đang nói với bản thân mình, gã tiếp tục lẩm bẩm: "Tôi đã vào trong này ba tháng, vì chuẩn bị cho Cậu nên đã tập hợp được một nhóm người. Cậu yên tâm, nhóm người này sẽ không giống xe tuột xích đâu."
Tên thanh niên ríu rít nói chuyện.
Khánh Trần có cảm giảm tay Lộ Quảng Nghĩa này hơi lắm lời. Hắn chỉ có thể lắng nghe, mà không biết trả lời thế nào.
Hắn lục lại trí nhớ thêm lần nữa. Phát hiện thời điểm ăn sáng, xung quanh Lộ Quảng Nghĩa có khoảng một trăm người âm thầm theo sát, trong đám người đó ai cũng có chân tay máy.
Xem ra, những người này là đám 'thủ hạ' mà Lộ Quảng Nghĩa mới nhắc tới.
Họ Lộ thấy Khánh Trần vẫn không nói lời nào, nên tiếp tục lèo nhèo: "Nhưng, Cậu cũng nên cẩn thận Lý Thúc Đồng. Chung một chỗ với hạng người này, chẳng khác nào ở chung với hổ. Nếu không cẩn thận chúng ta sẽ rơi vào thế bị động. Xin lỗi, tôi nhỡ mồm."
Lúc này, Khánh Trần mới nghĩ ra người mà gã gọi là Lý Thúc Đồng, chính là vị trung niên kia.
Lộ Quảng Nghĩa thấy hắn đến đánh cờ với Lý Thúc Đồng, nên mới tưởng rằng hắn vì sứ mệnh mà làm thế.
Nhưng hắn tiếp cận Lý Thúc Đồng, không phải vì một kế hoạch nào đó, mà vì mạng sống.
"Lần này Cậu có mang chỉ thị gì đến không?"
Đột nhiên Lộ Quảng Nghĩa hỏi.
Khánh Trần từ từ quay lại nhìn gã nói: "Đánh về phía nam, đến tận Lạt Ma."
Thanh niên: "Hỏi chấm? Chấm Hỏi?"
Khánh Trần không để ý đến gã ta nữa, mà xoay người rời đi. Để lại Lộ Quảng Nghĩa ngây người đứng đó lẩm bẩm: "Đánh về phía nam tới tận Lạt Ma? Lạt Ma là cái quái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận