Dạ Mệnh Danh Thuật (Ác Mộng Của Đêm)

Chương 8: Bóng

Trong khu vực nhà tù toàn mãnh thú sắt thép lộng hành như ở đây, làm thế nào để sinh tồn?

Khánh Trần không thể dựa vào một kẻ không đâu như Lộ Quang Nghĩa được. Bởi hắn sợ việc giả dạng thân phận bị bại lộ.

Hắn cũng không thể cậy nhờ vào những đồng hương đến từ quê nhà, bởi vì họ còn nát hơn cả hắn.

Vì thế Khánh Trần làm như tình cờ bộc lộ năng lực của mình cho Lý Thúc Đồng thấy, nhằm chứng minh mình có tác dụng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Lý Thúc Đồng có địa vị cao nhất trong cái nhà tù này. Cách làm của hắn dù rất mạo hiểm, nhưng là con đường tốt nhất có thể đi.

Họ Lý chắp tay sau lưng, thong thả bước đi. Diệp Vãn và con mèo to bước theo cạnh lão, còn Lâm Tiểu Tiếu luôn miệng cười đùa thì không biết đi đâu.

Giữa trưa, tuy còn chưa đến giờ ăn cơm nhưng cửa sổ phát cơm đã sớm mở ra cho Lý Thúc Đồng.

Diệp Vãn mang về cho Lý Thúc Đồng và con mèo hai suất ăn. Con mèo tiến lên lựa thức ăn.

Lúc này, Lâm Tiểu Tiếu không biết từ đâu chui ra, tháo giày, ngồi xổm lên một chiếc ghế đối diện Lý Thúc Đồng.

Con mèo to nhìn gã, Diệp Vãn cũng nhíu mày nói: "Ông chủ đang ngồi đây, lịch sự chút chứ."

Lâm Tiểu Tiếu liếc mắt: "Ông chủ còn chưa nói gì đâu. Cậu hơi lắm chuyện đấy."

Lý Thúc Đồng cười cười nói: "Xem ra có thu hoạch đúng không?"

"Đúng." Lâm Tiểu Tiếu hăng hái nói: "Thu hoạch khá lắm. Ngài biết không? Tên Khánh Trần này bên ngoài quá sạch sẽ, một tỳ vết cũng không tìm được. Nhưng điều này càng làm tôi hứng thú."

"Bởi vì quá sạch sẽ ư?" Lý Thúc Đồng hỏi.

"Đúng, quá sạch sẽ. Theo tư liệu, nó là học sinh cấp ba ở thành phố 18. Bố mẹ bị tai nạn đã chết, nó được thừa kế một ít gia sản, không có tiền án, tiền sự, cũng không có anh em họ hàng." Lâm Tiểu Tiếu nói.

"Nó phạm tội gì?" Lý Thúc Đồng hỏi.

"Trộm cướp. Trên hồ sơ có ghi, nó ăn trộm một cái điện thoại màn hình tinh thể lỏng mới ra." Lâm Tiểu Tiếu nói: "Ngài cũng biết rồi đấy, trong cái nhà tù số 18 này, phần lớn là trọng phạm. Nếu không phải là kẻ có cả đống tiền án thì cũng là người dính dáng tới thuế mới bị nhốt ở đây. Nó chỉ là tên trộm vặt, rõ ràng không thể có mặt trong này."

Chỉ một nhoáng mà Lâm Tiểu Tiếu đã đọc hết hồ sơ của Khánh Trần. Đối với người bình thường, việc này được coi là thủ đoạn thông thiên của những người trên thượng tầng xã hội.

Lâm Tiểu Tiếu tiếp tục nói: "Với lại, tôi đã dò hỏi người bên ngoài. Vụ án mà nó dính phải có tồn tại tranh chấp. Nó nói mình thực hiện đúng trình tự mua sắm điện thoại bình thường, đã trả tiền rồi, nhưng không biết tại sao người bán điện thoại không cho là vậy, mà hôm đó camera giám sát lại hỏng đột xuất, không làm sao chứng minh được nó có trong sạch hay không? Cho nên, nó muốn rửa oan thì phải khiến nhân viên bán điện thoại phản cung hoặc có video nó đã thanh toán mới được, như thế nó mới được thả. Ngài xem, chuyện này nghe quen làm sao, đây chẳng phải là thủ đoạn cài người vào nhà tù 'làm việc' đấy sao?"

Lý Thúc Đồng nghĩ một chút rồi hỏi: "Nó bị kết án bao lâu?"

"6 tháng." Lâm Tiểu Tiếu trả lời: "Thời hạn thi hành án này có thể là ngắn nhất trong lịch sử nhà tù 18. Ông chủ, ngài không cảm thấy trong này có vấn đề à? Hơn nữa, hắn họ Khánh!"

Họ Khánh ở thời đại này quá đặc biệt. 5 công ty lớn lũng đoạn hết thảy mạch máu kinh tế thì trong số đó có một nhà họ Khánh.

Còn một điều nữa, họ Khánh là một họ hiếm. Cho nên nếu anh vô tình gặp được người họ Khánh, điều đầu tiên nghĩ tới là không biết có phải người nhà họ Khánh kia không?

"Tiếp tục." Lý Thúc Đồng cười cười, tiếp tục hỏi.

"Ngài cũng biết đấy, trước đó tập đoàn Khánh thị đã sắp xếp một người tên là Lộ Quảng Nghĩa vào đây." Lâm Tiểu Tiếu nói: "Việc này rất dễ điều tra. Lúc đó tôi còn không hiểu, sao họ lại muốn sắp xếp tên tép riu vào đây để làm gì?"

"Tôi nhớ tên Lộ Quang Nghĩa kia." Diệp Vãn đứng bên cũng nói thêm: "Thằng này vẫn tập trung vào việc lôi kéo người."

"Đúng vậy." Lâm Tiểu Tiếu cười tủm tỉm nói tiếp: "Từ sau khi Lộ Quang Nghĩa đến, gã ta dựa vào máy móc trên cơ thể mình là hàng cao cấp, nên ra sức chèn ép những thế lực cũ ở nhà tù. Trong thời gian một tháng đã cùng với hai phe khác tạo thành thế chân vạc. Lúc ấy, tôi khá bứt rứt, chẳng có lẽ Khánh thị đưa tên đó vào đây để thống nhất nhà tù số 18 hay sao?"

"Khánh thị biết ông chủ ở chỗ này." Diệp Vãn bóng gió nói. Nếu có Lý Thúc Đồng trong này, không một ai có thể thống nhất nhà tù này được.

Lâm Tiểu Tiếu nheo mắt lại, càng nói càng trơn miệng, đến độ khoa tay múa chân: "Cho nên, lúc đó tôi còn dự đoán, Khánh Thị điên chắc? Dám phái loại tôm tép này đến nhà tù số 18 gây sự. Cho tới hôm nay mới hiểu, Lộ Quang Nghĩa là tên nhóc dò đường cho Khánh Trần. Mặc kệ Khánh thị đang định làm gì, trong này sẽ lấy Khánh Trần làm chủ, Lộ Quang Nghĩa làm chân chạy vặt thôi."

Lúc này Lâm Tiểu Tiếu lại khó chịu: "Nhưng bọn họ tiến vào nhà tù số 18 này làm gì nhể? Nếu như tên nhóc Khánh Trần là dòng chính cao quý của Khánh thị, sao lại chịu tới nơi này?"

Bỗng nhiên, Lý Thúc Đồng lên tiếng: "Có thể Khánh thị muốn tuyển Bóng cho đời sau."

Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu đồng thời ngây người: "Bóng cho đời sau? Khánh Trần nằm trong số được chọn? Cho nên hắn tới đây kèm theo nhiệm vụ?"

Một tập đoàn lớn như thế ắt vừa có mặt sáng vừa có mặt tối.

Gia chủ Khánh thị là sáng, còn Bóng là tối.

Bóng chuyên làm những công việc bẩn thỉu, quyền lực cực mạnh. Là chúa tể trong bóng tối của tập đoàn Khánh thị, trừ ông chủ thì ngoài ra không ai có thể quản thúc.

Có điều việc tuyển chọn cái bóng tàn khốc vô cùng.

"Xem ra, Khánh thị lại muốn quấy cho không ai được yên rồi đây." Lý Thúc Đồng xúc động nói.

Mọi người đang nói chuyện, có một người tù vô tình đi tới, cách ba người tầm 5 mét. Diệp Vãn bỗng quay đầu lại nhìn đối phương.

Người tù kia bị ánh mắt nhìn chằm chằm đó dọa cho sợ, không kiềm chế được mà quay đầu bước sang hướng khác.

Lý Thúc Đồng không tiếp tục thảo luận vấn đề đó nữa. Ngược lại Lâm Tiểu Tiếu tò mò hỏi: "Ông chủ, coi như nó là ứng cử viên cho vị trí Bóng, thì cũng không cần thiết phải làm cho lý lịch cùng xuất thân làm sạch sẽ như vậy chứ? Giống như chẳng có quan hệ nào với tập đoàn Khánh thị cả."

Lúc này, mọi người đã ngầm đồng ý, Khánh Trần là người của Khánh thị.

Trùng hợp là thứ mà loại người như bọn họ không bao giờ tin.

"Trừ khi, trong cơ thể Khánh Trần, có cất giấu một bí mật rất lớn." Lý Thúc Đồng nói.

"Ông chủ, ngài đoán được gì rồi phải không?" Lâm Tiểu Tiếu tò mò hỏi.

Lý Thúc Đồng lắc đầu: "Chỉ là qua những lời nói của cậu, tôi đột nhiên có cảm giác, tên đó rất giống một người."

"Kẻ thù? Hay là bạn bè? Tôi cùng 'thím' Diệp chưa từng gặp sao?" Lâm Tiểu Tiếu tò mò.

Lý Thúc Đồng cười nói: "Các cậu chưa gặp người đó, nhưng sau này chắc sẽ gặp nhau thôi. Tiểu Tiếu à, trên đời này không có mối quan hệ nào đơn giản đến độ phân chia bạn hoặc thù đâu. Nếu mà dễ dàng như vậy thì tốt quá rồi."

Lý Thúc Đồng nói xong bèn ôm con mèo to lớn màu xám vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa xoa cái cằm của nó.

Mèo to nhắm mắt lại tận hưởng, dáng vẻ lười biếng nằm trên đùi Lý Thúc Đồng.

Lão nói với Lâm Tiểu Tiếu: "Ta ngày càng hứng thú với tên Khánh Trần này rồi đấy. Cậu đi thử xem tính cách hắn ta thế nào?"

Lâm Tiểu Tiếu ngạc nhiên: "Ông chủ, ngài coi trọng hắn à? Nhưng hắn là người của Khánh thị mà?"

"Tôi chỉ để cậu thăm dò hắn mà thôi, cũng không làm gì cả." Lý Thúc Đồng mỉm cười: "Với lại, cướp người từ trong tay Khánh thị, chẳng phải là càng thú vui à?"

"Nhưng tôi có cảm giác, hắn và chúng ta không chung đường." Lâm Tiểu Tiếu nhìn chằm chằm vào chân của mình, khẽ nói.

Lý Thúc Đồng cười nói: "Trong một tổ chức hạng người gì chẳng có, vững như hổ, nhìn xa như ưng, thiện chiến như sói, nhanh nhẹn như báo, trung thành như chó. Họ đều có chức trách của mình."

Đôi mắt Lâm Tiểu Tiếu sáng lên: "Ông chủ, vậy trong tổ chức tôi có vai trò gì."

Lý Thúc Đồng suy nghĩ rồi nói: "Cá rẽ nước."

Diệp Vãn đứng cạnh lạnh nhạt đế vào: "Gậy chọc phân."

Lâm Tiểu Tiếu: "Hỏi chấm? Chấm Hỏi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận