Dạ Mệnh Danh Thuật (Ác Mộng Của Đêm)

Chương 49: Tội phạm

"Tại sao phải đi. Tao muốn nghe xem Lưu Đức Trụ nói gì." Nam Canh Thần nói.

Khánh Trần nhìn cậu ta nói: "Có gì mà nghe? Mày có phải lữ khách thời gian đâu, nghe thì hiểu gì mà nghe?"

Nam Canh Thần nghẹn họng, nhưng vẫn cố nói: "Đây là tin tức tại Thế Giới bên Trong, chẳng may hai đứa mình xuyên qua thì sao?"

"Không thích." Khánh Trần trả lời gọn lỏn.

"Xuyên qua rất nhiều điều thú vị." Nam Canh Thần nói: "Nếu như hai đứa mình xuyên qua có thể trở thành người siêu phàm, hoặc ít ra thay thế máy móc trở thành siêu nhân. Đến lúc đó, tao và mày kết hợp lại chống những người cha nghiện ngập của bọn mình. Nghe thôi đã thấy sướng rồi."

Khánh Trần: "Im lặng."

Cuối cùng, đám phóng viên cũng bị thầy cô ngăn lại dưới tầng. Trường học là nơi học tập, sao có thể ai muốn vào làm loạn cũng vào được?

Ngay tại tiết học thứ nhất, đã có người thoát khỏi ngăn cản của thầy cô giáo.

Tên đó giữ bừa lấy một học sinh hỏi: "Lớp 4 khối 11 ở đâu?"

Người học sinh đó nghe ra được giọng Tứ Xuyên bèn sững người, nhưng theo bản năng vẫn chỉ về một nơi.

Người nam trung tuổi lên tiếng cám ơn rồi chạy nhanh về hướng chỉ tay.

Gã ta đến cửa lớp 4 lớn tiếng la lên: "Ai là Lưu Đức Trụ?"

Cả lớp không hiểu gã ta nói gì, mãi một lúc lâu mới có người nói: "Ông tìm Lưu Đức Trụ phải không?"

"Đúng rồi, đúng rồi, Lưu Đức Trụ." Giản Sanh vỗ vỗ trán nói.

Đám bạn học chỉ vào chỗ cậu ta. Giờ phút này, Lưu Đức Trụ chỉ muốn đứng dậy chạy thật nhanh ra ngoài.

Nhưng Giản Sanh rất nhanh lao về phía cậu ta, giữ chặt lại nói: "Tôi hiểu, cậu ở nhà tù số 18 có địa vị gì. Người siêu phàm thẩm vấn tôi còn phải theo sau cậu, cậu chắc chắn có địa vị rất cao."

Lưu Đức Trụ hoảng sợ: "Tôi không phải, ông tìm nhầm người rồi."

"Ai nha, ai nha. Tôi sẽ không kể với ai chuyện của cậu. ." Giản Sanh còn chưa nói hết, đã bị thầy giáo tiến lại kéo ra ngoài phòng học, gã vẫn cố nói: "Tôi sẽ cho cậu tiền."

Trên hành lang, Giản Sanh không ngừng chửi rủa. Đám bạn học lại quay qua nhìn Lưu Đức Trụ.

Hiện tại, Lưu Đức Trụ sắp không chịu nổi nữa rồi. Chỉ vì một lời nói láo của mình, mà cậu chuyện diễn biến đến tình trạng này.

Thật sự, trong tâm trí cậu ta, chỉ muốn nhanh chóng tìm ra thân phận tên lữ khách thời gian kia.

Cậu ta muốn nhìn xem, người kia là ai mà khiến mình gánh vác một chuyện lớn như vậy?

Giờ phút này, người gây ra chuyện là Khánh Trần vẫn ngồi trong lớp học, giống như chuyện ồn ào kia chẳng liên quan gì tới hắn.

Hắn nhìn thấy Nam Canh Thần lấy ra một quyển sách dạy lập trình, bèn hỏi: "Sao lại học cái này?"

"Không, không có gì." Nam Canh Thần nói:

"Chỉ muốn học một cái nghề. Mày nói xem, anh em mình tìm cách kéo quan hệ với Lưu Đức Trụ, nếu như quan hệ tốt dần lên, cuộc sống tại Thế Giới Bên Trong có tốt hơn không?"

"Cần gì." Khánh Trần trả lời: "Tao không phải lữ khách thời gian."

Nhưng nói xong, hắn bèn cúi đầu im lặng suy nghĩ.

Mình biết Lưu Đức Trụ là người giả. Nhưng đám người lữ khách thời gian giống như Nam Canh Thần lại không biết chuyện này?

Bây giờ, trong cả nước có hơn 1 vạn lữ khách thời gian. Với 'thân phận' của Lưu Đức Trụ sẽ hấp dẫn người tới Lạc Thành?

Bởi vì trong hướng dẫn, muốn tồn tại ở Thế Giới Bên Trong chỉ có phương pháp 'lập tổ đội' là tốt nhất.

Hà Tiểu Tiểu đề nghị mọi người lập thành đoàn đội. Nhưng có phải ai cũng đáng được người khác đi theo đâu.

Chỉ có điều, Khánh Trần vẫn chưa hiểu.

Tại sao chuyện lớn như vậy mà tổ chức Côn Luân vẫn chưa xuất hiện.

Chẳng lẽ truyền thừa của Lý Thúc Đồng không đáng để tổ chức này quan tâm sao? Chắc hẳn không phải.

Vậy vấn đề nằm ở chỗ nào?

Mãi cho đến thời điểm tiết tự học buổi tối, Khánh Trần vẫn chưa thấy đám người Côn Luân xuất hiện. Hắn biết chắc chắn có chuyện phát sinh, nhưng không biết nguyên nhân là gì.

9 giờ 20 phút tối, tại trường quốc tế Lạc Thành, đám học sinh khối 11, khối 12 bước ra khỏi lớp học.

Ban đêm, dưới sân trường tràn ngập ánh đèn vàng mờ ảo, khiến nó đặc biệt xinh đẹp.

Các học sinh mặc đồng phục, đi lại trên con đường nhỏ. Có bạn học ngồi trên chiếc xe đạp, chào hỏi mọi người rồi phi nhanh vào bóng tối.

Có nhóm bạn học nữ đi trước, còn có đám học sinh theo đuổi lững thững theo sau, không ngừng lên tiếng trêu ghẹo, cố tình hấp dẫn chú ý của người thầm yêu.

Đây chính là hình dáng của thanh xuân.

Lúc này, Lưu Đức Trụ chào hỏi bạn học ra về, rồi dắt xe từ nhà xe đạp đến vị trí vườn hoa Hưng Long.

Cậu ta vừa đạp xe vừa cảm thấy hôm nay mình thật oan uổng, nghĩ mãi vẫn chưa ra cách giải quyết.

Thời điểm cậu ta đến đường Hoàng Hà, bỗng nhiên có cảm giác khác lạ. Tự nhiên bên cạnh xuất hiện một chiếc xe MPV nhanh chóng lướt qua.

Cu cậu ngó quá, giật mình nhìn thấy hai người trên xe đều đeo kính râm. Người trên ghế lái phụ còn nhìn chằm chằm vào mình.

Lưu Đức Trụ sợ hãi.

Ngay thời điểm, hai bên tiến tới đoạn cậu vượt không có camera giám sát.

Chiếc xe MPV màu đen kia lái sát cạnh Lưu Đức Trụ đánh lái một cái, dùng thân xe mạnh mẽ chắn ngang.

Cu cậu vội vàng rẽ lên vỉa hè tránh đi, nhưng chiếc xe MPV màu đen cũng rẽ ngay lên vỉa hè dành cho người đi bộ, cố tình làm cho chiếc xe đạp của Lưu Đức Trụ phải ngã.

Tiếng lốp xe ma sát với mặt đất vang lên tiếng rít chói tai, cùng với đó là tiếng hét thất thanh của Lưu Đức Trụ.

Chiếc xe MPV màu đen đứng giữa ranh giới hai con đường xoẹt một tiếng, cửa xe được mở ra. Bên trong xe vang lên tiếng nói lạnh lùng của một người con trai: "Tốc chiến tốc thắng, dẫn nó lên xe."

Hai người đeo kính râm trên xe bước xuống, không hề do dự tiến lại gần Lưu Đức Trụ.

Vẻ mặt đối phương hung ác, giống hệt mấy tên mafia Hongkong trên phim.

Nhưng có một điều quan trọng, Lưu Đức Trụ đã phát hiện ra hai người này đều đã có máy móc thay thế.

"Cứu cứu." Mặt Lưu Đức Trụ giờ này cắt không còn giọt máu, dùng hết sức lực cuối cùng hét to lên.

Từ xa truyền tới tiếng động cơ gầm như tiếng sấm, trên con đường xi măng dường như có một đầu mãnh thú bằng máy móc phi tới cực nhanh.

Một tiếng ầm vang lên, một chiếc xe việt dã hung hăng đâm vào phía sau chiếc MPV màu đen.

Chiếc xe MPV bị đẩy văng ra ngoài.

Hai tên nhìn như tội phạm vừa xuống xe giật mình lao về chiếc xe việt dã. Trên cánh tay bằng máy móc của bọn họ bỗng xuất hiện một thanh đao dài. Bọn họ còn chưa lao đến chiếc xe việt dã, đã có một hình bóng mờ mờ từ trên cầu vượt cao chừng 6 mét lao xuống.

Có người đã sớm mai phục tại nơi này.

Bóng người kia lao xuống vừa nhanh vừa chuẩn, như một dòng điện rơi ngay trên đầu hai tên tội phạm kia.

Đôi chân đã được thay thế bằng máy móc, chuẩn xác dẫm lên vai hai tên tội phạm, dùng sức mạnh đè bọn chúng trên mặt đất.

Ánh lửa loé lên, máy móc trên bả vai hai tên tội phạm đó bị phá huỷ, làm lộ ra những linh kiện điện tử bên trong.

Người từ trên cao vừa lao xuống kia, quay qua hỏi Lưu Đức Trụ: "Cậu không sao chứ? Xin chào, lần đầu gặp mặt tôi tự giới thiệu. Tôi là người phụ trách Côn Luân tên là Trịnh Viễn Đông."
Bạn cần đăng nhập để bình luận