Phu Quân Cứ Nghĩ Ta Vẫn Luôn Yêu Hắn
Chương 2
Vừa chúc mừng xong.
Nước mắt Xuân Anh rơi không lý do.
Ngay cả Tiết Chiểu Chi cũng hiếm khi liếc mắt nhìn ta.
Nhưng sự trách móc, ghen tị, căm hận, tất cả đều không xuất hiện trên khuôn mặt ta.
Chỉ có nụ cười tốt bụng và bình tĩnh.
Xuân Anh suy nghĩ một lúc rồi lùi về phía sau, e sợ không dám nhìn Tiết Chiểu Chi.
"Tiết lang, thiếp sợ."
Tiết Chiểu Chi che chở cho Xuân Anh theo bản năng, dường như lại thấy chẳng có ý nghĩa.
Đối phó với một người bình tĩnh như ta, lại càng làm hắn thành ra nhỏ mọn.
Hắn vỗ nhẹ vào Xuân Anh, nhẹ giọng an ủi.
"Đừng sợ. Từ giờ về sau, đây sẽ là nhà của nàng, có chuyện gì ta sẽ bảo vệ nàng."
Họ âu yếm với nhau, còn ta thì không quan tâm.
Chỉ là, đứng ở cửa, xung quanh xe ngựa ồn ào, bụi bặm làm người sặc sụa.
Ta giữ vẻ nghiêm trang, cúi chào rồi rời đi.
Người nhiều lắm mắt.
Nếu Tiết Chiểu Chi đã sẵn lòng vì một kỹ nữ tự hủy tương lai, thì chuyện ô danh kia cứ để họ gánh vác đi.
Cùng lắm là hôm nay ta sai người mua pháo về.
Đốt mừng hạnh phúc.
Ngày hôm sau.
Những quý phụ khắp kinh thành đều biết về việc Tiết Chiểu Chi muốn hưu thê và tái hôn.
Những kẻ thích buôn chuyện đã gửi không ít thiếp mời đến để ta mời họ tham dự tiệc, họ muốn thấy tận mắt vẻ đáng thương của ta tại Tiết phủ.
Ta không chớp mắt, bảo nha hoàn đem những tấm thiếp này coi như củi mà đốt đi.
Hằng ngày ta đã đủ phiền với khuôn mặt của Tiết Chiểu Chi rồi.
Làm gì còn thời gian để nghe các phu nhân nhàn rỗi bàn luận về hắn ta nữa.
Chờ đến khi hưu thư được ký, ta mở cửa sổ.
Bên ngoài, hoa mai rực rỡ, ánh nắng như vàng.
Ta hít một hơi sâu khoan khoái, vừa định vươn tay chạm vào cánh hoa rơi lả tả từ không trung.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng sứ vỡ nhẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận