Phu Quân Cứ Nghĩ Ta Vẫn Luôn Yêu Hắn

Chương 28


Tiết Chiểu Chi với khuôn mặt đầy vết cào, sau khi hoàn thành buổi thượng triều với vẻ mặt lạnh lùng, chuyện cãi nhau giữa hắn và ta được truyền đi khắp nơi.
 
Những quý phụ tranh nhau mời ta đến dự tiệc, rõ ràng là muốn thu thập tin tức để tán phét.
 
Ta không thể từ chối, chỉ đành nhận lời.
 
Tại buổi tiệc, mọi người dùng quạt che đi nụ cười mong chờ một màn kịch hay, hỏi ta.
 
"Có một câu hỏi không biết nên hỏi hay không."
 
Ta thở dài.
 
"Muốn hỏi thì cứ hỏi đi."
 
"Một người phụ nữ tên là Xuân Anh và Tiết Chiểu Chi cùng rơi xuống sông, phu nhân sẽ cứu ai?"
 
Ta đáp nhẹ nhàng.
 
"Cứu Xuân Anh."
 
Ta không nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của họ, vì thế họ tiếp tục hỏi.
 
"Nếu Tiết Chiểu Chi rơi xuống nước thì sao?"
 
Ta ngẩng đầu.
 
"Tiết Chiểu Chi và ai rơi xuống nước?"
 
"Họ..."
 
Họ đều biết ta là hoa si của Tiết Chiểu Chi, nhưng lại không biết ta vẫn nhớ về thanh mai trúc mã của mình, tên là Lương Nam An.
 
Người đó bèn nói.
 
"Vậy nếu Tiết Chiểu Chi và một người qua đường cùng rơi xuống sông?"
 
Ta biết họ muốn thấy điều gì.
 
Họ muốn thấy ta đặt trái tim mình vào ánh trăng, nhưng ánh trăng lại chiếu sáng xuống cống rãnh.
 
Nhưng ta không chịu theo ý họ.
 
Ta nói không chút do dự.
 
"Cứu người qua đường."
 
"Bốp."
 
Một tiếng động bất ngờ vang lên từ phía sau bức bình phong, không biết tại sao nó bỗng nhiên rung động.
 
Vị quý phụ trước mặt ta bỗng chốc ngượng ngùng, cười gượng.
 
"Vậy sau đó thì sao? Chắc chắn vì Tiết phu nhân tốt bụng, và biết Tiết Chiểu Chi biết bơi, nên mới cứu người qua đường trước..."
 
"Sau đó à?"
 
Ta đặt đũa xuống, vỗ tay.
 
"Đứng đấy và vỗ tay thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận