Phu Quân Cứ Nghĩ Ta Vẫn Luôn Yêu Hắn

Chương 38


Ta không nhìn nhầm.
 
Nam nhân kia trông có vẻ gầy gò, mặc bộ quân phục rách rưới, cổ đeo một cái bảng tên, giống như những binh lính đi chiến đấu ở Tây Vực mới đeo loại bảng tên này.
 
Ta không thể không tiến lên.
 
Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao Tiết Chiểu Chi lại cố tình nhốt ta lại.
 
Thanh niên kia chắc chắn có quan hệ với Lương Nam An.
 
Do đó Tiết Chiểu Chi mới đưa thanh niên vào nhà, để ngay dưới sự giám sát của mình.
 
Do đó mới không cho ta bước chân ra khỏi nhà.
 
Đây là lần đầu tiên Ta cảm thấy mình chạy quá chậm, ta nên bay lên mới đúng, ta vụng về chạy tới, may mà lúc này gia nhân trong nhà Tiết đều đi dập lửa, sân khác không có ai.
 
Nam nhân nhìn thấy tóc tai ta rối bù thì giật mình nhảy dựng, vội vàng chắp tay nói.
 
"Xin thư lỗi, tiểu thư đừng trách. Ta là khách được nhà này tiếp đãi, thấy nơi đó lửa cháy ngập trời, nên muốn tìm người hỏi xem có cần giúp đỡ gì không?"
 
"Lương Nam An... ngươi có biết Lương Nam An không!"
 
Ta vội vã hỏi.
 
Thanh niên nhíu mày, sau đó nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của ta, tựa hồ như đã hiểu ra, vẻ mặt phức tạp.
 
"Tiểu thư là bằng hữu của Lương huynh ư? Sau khi chiến thắng ở Tây Vực, tướng quân đã hứa cho chúng ta trở về nhà, nhưng lại bảo chúng tôi tiếp tục tiến sâu vào lòng địch, ta trở thành kẻ đào ngũ, trở về từ Tây Vực.”
 
“Lương huynh đã nhờ ta đến Kinh Thành tìm người, nhưng nhà của Lương huynh đã chuyển đi m-ấ-t, ta m-ấ-t dấu, tiền bạc cạn kiệt, do đó mới trễ nải thế này, mong tiểu thư đừng trách.”
 
“Cũng xin tiểu thư hãy thay ta cảm ơn Tiết đại nhân, ngài ấy thực sự là người tốt, nói sẽ tiếp nhận ta, giúp ta tiếp tục tìm kiếm, không ngờ lại nhanh chóng tìm thấy người như vậy."
 
Càng nghe, trái tim ta vừa lạnh vừa nóng, vừa tuyệt vọng lại vừa may mắn, ta run rẩy hỏi.
 
"Lương Nam An thế nào? Chàng ấy vẫn sống chứ?"
 
Nam nhân cúi đầu, tay nắm chặt, nuốt nước bọt, sau đó nói.
 
"Khi Lương huynh nhờ ta tìm tiểu thư, ta quên m-ấ-t không nói cho người biết tên của ta, ta tên là Vương Truyền Âm, còn ngươi tên gì?"
 
"Tạ Thanh Diên."
 
Ta nói.
 
"Chàng ấy ở đâu, có bị thương không? Ta sẽ đi tìm chàng, bảo chàng ấy đừng lo, bây giờ ta có tiền, ta sẽ đi tìm chàng, chàng ấy thiếu thứ gì ta cũng sẽ giúp chàng."
 
Vương Truyền Âm thấy ta đầy hy vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận