Phu Quân Cứ Nghĩ Ta Vẫn Luôn Yêu Hắn

Chương 20


Tiết Chiểu Chi bất ngờ cười nhẹ, giống như đang chế giễu, cũng giống như không tin tưởng.
 
Hắn tựa lưng vào bàn, thản nhiên ăn hạt dưa trong khi đêm đã muộn, cuối cùng hắn vỗ vỗ mép áo.
 
"Phu nhân, đã đến lúc đi ngủ rồi."
 
Ta thở dài, nhưng khi ngẩng đầu lên, ta thấy Tiết Chiểu Chi đang lục lọi dưới gối, sau đó lại lật đật tìm kiếm trong chăn, như thể đang tìm cái gì đó.
 
Ta tò mò hỏi.
 
"Có chuyện gì vậy?"
 
Tiết Chiểu Chi nhìn Ta với ý nghĩa sâu xa, nhướng mày.
 
"Ta đánh m-ấ-t một ngọc bội, cảm thấy thắt lưng trống trải, không quen."
 
Ta lập tức đáp.
 
"Từ khi ta biết chàng, chưa bao giờ thấy chàng đeo ngọc bội, có lẽ chàng đã làm m-ấ-t nó khi ở cùng Vu Nhi, chàng đến phòng của Xuân Anh tìm xem, việc m-ấ-t ngọc bội là quan trọng, chúng ta có thể chọn ngày khác, không cần phải vội vàng."
 
Trong khi nói, ta dùng hai tay kéo hắn, không hề ngần ngại kéo luôn ra ngoài.
 
Biểu cảm của Tiết Chiểu Chi thay đổi, vẻ ung dung tự tại biến m-ấ-t, hắn tức giận.
 
"Nàng đúng là không biết điều!"
 
Ta và hắn, từ lâu đã đi hai hướng riêng biệt, và bây giờ, ta cũng không muốn giả vờ nữa.
 
Ta híp mắt.
 
"Tiết đại nhân, đêm đã khuya, ngài đi nhanh kẻo muộn, cẩn thận trên đường kẻo lại bị ngã sõng soài."
 
Bỗng nhiên, tay Tiết Chiểu Chi lao tới, mạnh mẽ nắm lấy cổ áo ta, trong chốc lát hắn kéo ta ngã xuống, đè lên người ta.
 
Đôi mắt đào hoa đẹp đẽ kia áp sát ta, bàn tay ta chống lên người hắn, cảm nhận rõ ràng hơi thở dồn dập của hắn.
 
Tiết Chiểu Chi nói từng chữ.
 
"Điều ta ghét nhất chính là vẻ mặt lúc nào cũng bình thản như không của nàng."
 
Ánh mắt hắn sắc bén như lửa, khuôn mặt đẹp đến mức lấp lánh, như ánh sáng của kim loại lóe lên sau khi được rèn giũa.
 
Chỉ cần dùng vẻ ngoài đẹp đẽ của mình là hắn đã có thể "gi-ếc người".
 
Ta giật mình một giây, ngay lập tức bình tĩnh trở lại, ta nhìn hắn một cách lãnh đạm.
 
"Vậy thì sao? Tiết Chiểu Chi, ta phải giống như Xuân Anh, nịnh nọt ngài sao?”
 
“Trên đời này, không phải ai cũng sẽ thích ngài, yêu ngài, cũng sẽ có người không hề quan tâm đến ngài."
 
Tiết Chiểu Chi cười chế nhạo.
 
"Không hề quan tâm?"
 
Nhưng nụ cười của hắn dần dần tan biến cùng với biểu cảm tức giận và bực bội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận