Phu Quân Cứ Nghĩ Ta Vẫn Luôn Yêu Hắn

Chương 32


Tiết Chiểu Chi cử động, ta siết chặt cây kéo.
 
Hắn nói.
 
"Lấy mồi lửa đến đây."
 
Tia lửa phản chiếu ánh sáng cam trên nửa mặt hắn, đôi mắt hắn trọn tròn dưới lớp mí mỏng, hắn nhìn vào mắt ta, sau đó hắn ném tất cả các mẫu thêu, khăn tay vào trong lửa.
 
"Chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa, phu nhân, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu."
 
Hắn nhìn tro tàn trong đống lửa, nhẹ nhàng nói.
 
Giọng nói ấy dường như có chút khiêm nhường, cầu xin.
 
Nhưng đó chắc chắn là ta hiểu lầm.
 
"Chúng ta chưa bao giờ có tình cảm, làm sao nói bắt đầu lại từ đầu. Ngài cứ việc mở lòng mà đưa cho ta bức hưu thư, sau đó chúng ta như người dưng, đó mới là bắt đầu lại từ đầu."
 
Ta nói.
 
Lưng Tiết Chiểu Chi càng cúi xuống, hắn cười buồn một lúc, sau đó dùng sức che mặt mình.
 
"Phu nhân, nếu sau khi chúng ta thành thân, ta không gặp Xuân Anh, liệu nàng có yêu ta không?"
 
Tiết Chiểu Chi thấp giọng nói.
 
Câu hỏi cực kỳ nực cười, tự biện bạch giữa sự đáng thương và buồn cười.
 
Ta thực sự không hiểu hắn đang làm gì.
 
Ta nói.
 
"Tất nhiên là không."
 
Ta nhìn thấu hắn.
 
"Tiết Chiểu Chi, ngài không biết cách yêu, ngài chỉ không cam lòng.”
 
“Ngài quá tự cao, cho rằng mọi người đều mê mẩn mình. Ngài không thể yêu ai, ngài chỉ không ngờ rằng ta sẽ chấp nhận bức hưu thư một cách dễ dàng như vậy.”
 
“Ngài không ngờ rằng ta không hề thích ngài, ngài không thể chấp nhận mình là ngoại lệ."
 
Tiết Chiểu Chi nghe xong, không còn nói gì nữa, chỉ nhìn những vật trong lò lửa cháy hết, sau đó hắn ta đi m-ấ-t.
Bạn cần đăng nhập để bình luận