Phu Quân Cứ Nghĩ Ta Vẫn Luôn Yêu Hắn
Chương 4
Xuân Anh tức giận lẳng lặng thúc giục nhi tử của mình.
Đứa bé mũm mĩm của nàng ta bèn khóc òa chạy về phía ta, vừa giơ nắm đ.ấ.m lên, vừa la lớn.
"Không cho phép bà nói phụ thân như vậy, bà là nữ nhân xấu xa, nữ nhân xấu xa, mau cút khỏi nhà chúng ta!"
Đứa trẻ đó như một quả pháo nhỏ, nắm đ.ấ.m hướng về phía ta.
Ta nhíu mày, tay ấn giữ đầu đứa nhỏ.
Nhưng đứa nhỏ này không giống như trẻ nhỏ của gia đình được dạy bảo đàng hoàng, toàn thân đều là chiêu trò ác ý, thấy nắm đ.ấ.m không trúng ta, thì nó cắn, khạc nước bọt, và chân ác độc đá vào bụng dưới của ta.
Nếu như là một tiểu thư yếu đuối và mảnh mai sống trong phủ quý tộc nào đó, thì có lẽ không thể chống lại những chiêu trò trơn tru của tiểu tử này, chắc chắn sẽ để lại vài vết bầm tím.
Tuy nhiên, trước khi nhập phủ, ta từng là tiểu thư của gia đình thương nhân, đi theo đoàn buôn bán khắp nơi từ Nam ra Bắc.
Ta không do dự nắm lấy tai của cậu nhóc, và tát một cái chí m-ạ-ng!
Vừa mới đứng không vững, chỉ biết hô "dừng tay", mà giờ Xuân Anh đã lao về phía ta với tốc độ nhanh như tên bắn, ôm lấy con trai mình, vừa oán trách vừa tức giận.
"Tỷ tỷ, thằng bé còn nhỏ, không biết gì, sao tỷ lại so đo với một đứa trẻ.”
“Sao tỷ lại đánh thằng bé như vậy, nó là bảo bối của Tiết phủ đấy! Đánh hỏng sao được."
Bảo bối?
Ta nhìn cậu nhóc như nhìn một thứ hạ đẳng.
Ta khẽ nhíu mày, thản nhiên nói.
"Đương gia phu nhân như ta chẳng lẽ không có quyền quản con cái sao?"
Xuân Anh trợn tròn mắt.
Biểu cảm của nàng ta quá nông cạn, sự tự mãn dường như tràn ra ngoài.
Tỷ sẽ sớm không còn là vợ của Tiết lang, không còn là phu nhân của gia đình này nữa.
Nàng ta muốn ta hiểu ý đồ của mình.
Nhưng với vị trí của đích phu nhân, dù ta không muốn ngồi, cũng không đến lượt người khác coi thường ta.
Ta không đợi được hưu thư, nhưng lại đợi được Tiết Chiểu Chi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận