Ta Muốn Kết Hôn Cùng Trúc Mã
Chương 014: 【Kiệt Bân: Dĩnh Doanh chia tay rồi!!!】
【 Kiệt Bân: Giờ nên tỏ tình luôn, hay là đợi một khoảng thời gian mới nói?】
【 Dĩnh Văn: Còn muốn cách một đoạn thời gian? Nhỡ đâu con bé đi theo người khác thì sao?】
【 Kiệt Bân: Nhưng mà em ấy mới chia tay bạn trai, mình sợ em ấy không nghĩ đến việc có tình yêu mới.】
【 Dĩnh Văn: [ gặp lại. jpg]】
【 Kiệt Bân: Cậu nghe mình nói, bạn trai cũ của em ấy là tra nam, mình sợ em ấy có thành kiến với đàn ông.】
【 Kiệt Bân: Mình sợ nếu mình thổ lộ với em ấy, nhỡ bị từ chối, bọn mình ngay cả thanh mai trúc mã đều không làm được.】
【 Kiệt Bân: Trong nhà mình có rất nhiều sính lễ, có vòng cổ kim cương, có nhẫn kim cương, còn có vương miện thủy tinh, chuẩn bị từ lâu rồi mà còn không được mang ra...】
...
Lưu Vĩ Kỳ tắm rửa xong, dùng khăn lông lau tóc còn ướt đi vào phòng ngủ. Trình Dĩnh Văn nửa nằm ở trên giường xem tạp chí tiếng Anh, điện thoại đặt ở tủ đầu giường không ngừng vang lên tiếng thông báo của wechat.
Lưu Vĩ Kỳ tò mò hỏi: "Ai tìm chị, sao kêu nhiều vậy?"
Trình Dĩnh Văn không ngẩng đầu lên: "Một tiểu xử nam ngây thơ."
"Tiểu xử nam?" Lưu Vĩ Kỳ nhíu mày, lau khô tóc xong tiện tay ném khăn lông lên ghế tựa, trèo lên giường uy hiếp trên người Trình Dĩnh Văn, xấu xa hỏi: "Có phải là làm với em nhiều nên muốn đổi cảm giác mới?"
Trình Dĩnh Văn hờn dỗi, cùi chỏ nện trên ngực anh: "Nói gì đấy, đây là em rể của chị."
"Sao chị biết là em rể?"
"Tên ngốc đó từ nhỏ đã thích em gái chị, bây giờ còn chưa tỏ tình. Em nói xem cậu ta chạy tới nói với chị có ích gì, chị không thể tỏ tình thay được." Trình Dĩnh Văn bất đắc dĩ lắc đầu.
Lưu Vĩ Kỳ đã cởi bỏ nút áo của cô, gật đầu đồng ý, bình luận: "Chắc chắn vô dụng..."
Trình Dĩnh Văn vội vàng ngăn cản: "Này, em làm gì..."
"Cho chị no, không cần nghĩ tới đàn ông khác."
Trình Dĩnh Doanh bàn giao công việc với Tiểu Diệp xong, làm trợ lý tư nhân của Lôi Kiệt Bân không cần phải trở về công ty làm việc, trực tiếp làm ở trong phòng xép của hoa viên Hào Cảnh.
Lôi Kiệt Bân từ nhỏ lớn lên trong gia đình có hai nguồn thu nhập, rất nhiều chuyện là tự tay làm lấy, cho dù sinh hoạt hiện tại có tốt hơn thì thói quen này vẫn không đổi.
Cho nên, anh rất ít khi mời giúp việc quá giờ, đa số đều là tự mình quét dọn, trừ bỏ có khiếm khuyết trong nấu ăn thì còn lại anh làm khá tốt.
Sáng sớm, Trình Dĩnh Doanh còn ngủ trong phòng ngủ phụ thì nghe thấy tiếng máy hút bụi trong phòng khách, biết là Lôi Kiệt Bân bắt đầu quét dọn vệ sinh. Trước đây, cô ở chỗ Lôi Kiệt Bân, nhìn thấy Lôi Kiệt Bân quét tước, cô bảo muốn hỗ trợ nhưng anh không để cô làm việc nhà. Lúc đầu có hơi ngượng, sau thì da mặt dày ngồi nhìn anh quét dọn.
Chỉ là hiện tại, anh là ông chủ, cô là trợ lý. Ông chủ ở nhà làm việc nhà, cô làm trợ lý còn ở đây ăn không ngồi rồi xong nhận tiền lương, thật đáng suy nghĩ.
Vì thế, cô quyết định, cô sẽ làm việc nhà.
Trình Dĩnh Doanh ra khỏi phòng ngủ, Lôi Kiệt Bân đang cúi đầu sử dụng máy hút bụi ngẩng đầu lên dịu dàng cười: "Tỉnh? Mau đi rửa mặt rồi ăn sáng nhanh cho nóng."
"Vâng..." Đang định nói muốn giúp việc nhà thì thấy Lôi Kiệt Bân tắt máy hút bụi rồi cuộn dây điện. Trình Dĩnh Doanh chỉ có thể nghe lời vào phòng tắm rửa mặt.
Bình thường Lôi Kiệt Bân sẽ chạy bộ buổi sáng, sau khi kết thúc sẽ mua bữa sáng ở gần đó về, hôm nay anh không có mua bữa sáng mà tự mình hầm cháo, còn mua ở chợ một ít trần thôn phấn, dùng chưng thục sườn chao.
Trình Dĩnh Doanh đi đến bàn ăn, nhìn thấy hai loại bữa sáng thì hơi kinh ngạc: "Đây là anh làm?"
Lôi Kiệt Bân từ nhỏ tới lớn đều không xuống bếp, lúc đi học đều ăn trong nhà ăn của trường.
Cháo thịt nạc bạch quả, hơi quá lửa, cháo không quá mềm; xương sườn trần thôn phấn, nước tương hơi nhiều, có chút mặn.
"Thế nào?" Lôi Kiệt Bân thu dọn mấy đồ vật khác rồi ngồi xuống, thấy Trình Dĩnh Doanh đang ăn bèn hỏi.
"Rất ngon, không khó ăn." Trình Dĩnh Doanh không nói lời khách sáo với Lôi Kiệt Bân, trả lời đúng sự thật.
Lôi Kiệt Bân nếm một chút, không vừa lòng nói: "Lần sau làm tốt hơn."
Trình Dĩnh Doanh không hiểu: "Sao đột nhiên anh lại làm bữa sáng?"
Lôi Kiệt Bân vốn định nói là học để nấu cơm cho cô, kết hôn rồi hai vợ chồng không cần mỗi ngày đáng thương phải ăn cơm hộp, chỉ là đến miệng liền biến thành: "Gần đây thấy đề tài mỹ thực đang nổi, cho nên học làm một chút, tìm linh cảm cho truyện mới."
Trình Dĩnh Doanh uống một ngụm cháo, nghe Lôi Kiệt Bân muốn viết truyện mới: "Anh định viết truyện mới? Không phải anh vẫn còn phần tiếp《 Chuyện xưa của A Linh ( hạ) 》à? Mới mười vạn chữ."
Trình Dĩnh Doanh cũng thích xem tiểu thuyết của Lôi Kiệt Bân, chỉ là không có bạn cùng phòng Lý Hiểu Hồng cuồng nhiệt như vậy, Mộc Tuyết mỗi một ngày đổi mới, chỉ cần có thì cô đều sẽ xem.
"Trước suy nghĩ..." Đột nhiên trong nháy mắt Lôi Kiệt Bân cảm thấy mình thật sự sợ hái, lấy hết dũng khí tỏ tình: "Dĩnh Doanh, làm bạn..."
"Đinh!" Điện thoại Trình Dĩnh Doanh vang lên âm thanh tin nhắn, cầm lấy điện thoại trên bàn ăn, nói: "Đúng rồi, hôm nay có việc gì không?"
"Bạn gái anh" còn chưa ra khỏi miệng, mạnh mẽ nuốt vào: "Không có, sao vậy?"
Cũng không biết tại sao, mỗi lần muốn tỏ tình, lại có một sự việc đánh vỡ không khí.
"Hôm nay em muốn nghỉ, bạn em hẹn đi dạo phố." Trợ lý tư nhân làm việc năm ngày một tuần, không có an bài nghỉ phép cụ thể, đều là xem ngày nào ông chủ không bận thì có thể nghỉ ngơi.
"Vậy được rồi..."
"Đúng rồi, anh có thẻ giao thông không? Em để ở nhà, quên không lấy."
Không có thẻ giao thật phiền toái, vừa muốn đi nhanh, lại phải xếp hàng ở trạm xe điện ngầm mua vé dùng một lần, lại xếp hàng chờ đợi.
Lôi Kiệt Bân đứng lên thu thập bát đũa trên bàn ăn, nói: "Ở trong ngăn kéo thư phòng anh, am vào tìm đi."
Trình Dĩnh Doanh đi vào thư phòng, đến trước bàn làm việc, mở ngăn kéo ra, bên trong có một hộp vải nhung đựng trang sức màu đỏ. Tò mò Lôi Kiệt Bân sao lại có trang sức của nữ, mở ra liền thấy, là nhẫn đôi nam nữ.
Nhẫn tình? Nhẫn cầu hôn? Nhẫn cưới?
Đợi chút, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Lôi Kiệt Bân có đối tượng tặng nhẫn?
Ngày hôm qua anh còn nói mình không có bạn gái, không có kinh nghiệm.
Đàn ông nói dối không bao giờ chuẩn bị kĩ càng, không hiểu sao lại thấy tức giận.
Lôi Kiệt Bân có bạn gái là chuyện vui, kết thúc 24 năm độc thân, vui vẻ thay anh. Nhưng trong lòng vì sao có chút không thoải mái, nơi phát ra sự không thoải mái đó không biết là tới giờ anh vẫn giấu diếm cô, hay là cô không muốn anh có bạn gái...
------oOo------
Bạn cần đăng nhập để bình luận