Ta Muốn Kết Hôn Cùng Trúc Mã
Chương 053: Lôi Kiệt Bân đi Bắc Kinh đến ngày thứ tư mới về Quảng Xuyên, đúng đêm Bình An*, hai vợ chồng son muốn ở một mình.
Nhà bên hoa viên Hào Cảnh sửa phòng cho khách thành phòng cho trẻ con đã xong hai ba tháng, mùi sơn mới đã sớm phai.
Trình Dĩnh Doanh đang đi làm, Lôi Kiệt Bân xuống máy bay mang hành lí sang hoa viên Hào Cảnh rồi xin phép ba mẹ tối không về nhà.
Gần đến giờ tan làm, Lôi Kiệt Bân đi đón vợ về.
Lôi Kiệt Bân vào phòng tổng giám đốc, anh không gõ cửa mà trực tiếp mở ra. Người nào đó đang làm việc vô cùng nghiêm túc, không để ý cửa phòng bị mở.
“Vợ à!”
Trình Dĩnh Doanh ngẩng đầu, cả ngày bận rộn không có thời gian xem điện thoại, ngay cả chồng mình về nhà cũng không biết.
“Về rồi?”
Lôi Kiệt Bân đến gần Trình Dĩnh Doanh quỳ nửa người ôm cô vào lòng, ngửi mùi sữa dưỡng ẩm nhàn nhạt trên người cô. Mấy ngày không gặp nghẹn chết mất.
“Vựo à, chồng em về mà em còn tăng ca sao?” Lôi Kiệt Bân làm nũng.
Người nào đó sau khi kết hôn tính cách thay đổi, cứ thích nũng nịu.
“Không, hôm nay ở cùng anh!” Trình Dĩnh Doanh thơm nhẹ lên trán anh.
Lôi Kiệt Bân công tác bên ngoài, dây cung căng thẳng cuối cùng cũng đứt.
Trình Dĩnh Doanh mang thai nên tần suất bọn họ làm không nhiều lắm, một tháng hai lần, hầu như là cô dùng biện pháp khác đê thỏa mãn anh.
Lôi Kiệt Bân nghiêng người, kéo áo khoác dài của mình ra để Trình Dĩnh Doanh có thể thấy được lều trại nhỏ ở giữa quần: “Bà xã phải phụ trách đó!”
Ngay cả khi đây là chuyện thường xuyên làm nhưng nay ở nơi khác, Trình Dĩnh Doanh ngượng ngùng không thôi. Cô nói: “Về nhà rồi làm...Đang ở văn phòng...”
Cô không chấp nhận làm loại chuyện này ở văn phòng, nếu có tiền lệ thì người này sẽ không còn dè dặt nữa, mỗi ngày làm chuyện không thể miêu tả ở phòng tổng giám đốc.
“Em nhẫn tâm?” Lôi Kiệt Bân đáng thương nhìn cô.
Trình Dĩnh Doanh quyết không thỏa hiệp: “Anh không nhịn được thì vào nhà vệ sinh mà giải quyết...”
Lôi Kiệt Bân nghe được lời cô nói thì mặt hóa đen ngay lập tức, anh đứng dậy kéo theo cả cô đi ra ngoài cùng.
“Ê, em chưa làm xong báo cáo mà!” Trình Dĩnh Doanh còn vấn vương trong lòng tờ báo cáo.
Lôi Kiệt Bân không cho cô quay lại: “Thì thôi, về nhà quan trọng hơn!”
Đàn ông trung tình lên não thật đáng sợ.
Lôi Kiệt Bân mặc áo khoác lông vũ dài, người qua đường không thấy được đũng quần anh, may mà hoa viên Hào Cảnh cách công ty không xa mấy, một lát là tới nơi.
Lúc lên nhà Trình Dĩnh Doanh còn tưởng Lôi Kiệt Bân muốn đến giải quyết nhu cầu sinh lý. Đến khi cô vào nhà bỗng ngửi được mùi canh trong bếp: “Sao nấu cơm ở đây?”
“Đêm Bình An mà, anh muốn ở một mình với em.” Lôi Kiệt Bân nói xong thì ra sau bếp trông nồi canh, Trình Dĩnh Doanh cũng theo cùng, thấy nguyên liệu nấu ăn được xử lí tốt để trên bồn rửa, vừa về là có thể dùng ngay.
Lôi Kiệt Bân đun canh khá muộn, giờ lửa vẫn chưa đủ to, anh nếm thử canh rồi đậy vung lại. Quay người mặt đối mặt với Trình Dĩnh Doanh cười gian xảo: “Canh chưa xong, chắc khoảng một tiếng nữa mới được!”
Trình Dĩnh Doanh đáp: “Vâng, chiều em ăn rồi, giờ chưa đói.”
Lôi Kiệt Bân cúi đầu nhìn vợ, lơ đãng sờ mũi: “Thế...Chúng ta làm chuyện đó đi...Dù sao vẫn chưa ăn.”
Dứt lời, kéo người vào phòng ngủ chính.
Trình Dĩnh Doanh còn ba tháng nữa sinh, sinh xong ra viện phải đợi thêm ba tháng mới được chung chăn gối. Nay là lần cuối làm trước khi sinh, do bụng đã lớn rồi nên Lôi Kiệt Bân cực kì cẩn thận.
Trình Dĩnh Doanh ra rất nhiều mồ hôi, Lôi Kiệt Bân vừa động nửa người dưới vừa lấy giấy lau mồ hôi cho cô, tránh bị cảm mạo.
Trình Dĩnh Doanh thấy bộ dáng buồn cười của anh không nhịn được cười ra tiếng.
“Nghiêm túc đi, đừng làm việc riêng!”
Cuối cùng, Trình Dĩnh Doanh thỏa mãn, Lôi Kiệt Bân vẫn là bộ dạng dục cầu bất mãn, nhưng không thể làm, sợ cô không chịu được. Nhưng Trình Dĩnh Doanh rất có tinh thần hi sinh, biết anh chưa thỏa mãn bèn dùng tay ngọc làm anh bắn ra.
Xong việc, hai người tắm rửa thay đồ sạch. Lôi Kiệt Bân để Trình Dĩnh Doanh nghỉ ngơi một lát còn mình vào bếp nấu ăn.
Việc chuẩn bị trước rất tốt, Lôi Kiệt Bân xử lí qua loa, rất nhanh hoàn thành bữa ăn.
Hai người cùng nhau yên lặng hưởng thụ bữa tối thơm ngon, cùng xem một bộ phim đơn giản dễ chịu, coi như đang dưỡng thai.
*
Tết Nguyên Đán trôi qua, đến lễ cưới của Lưu Vĩ Kỳ và Trình Dĩnh Văn. Mời không ít bạn bè người thân tới, vợ chồng Lưu cũng mời bạn học của mình.
Trình Dĩnh Văn và Lôi Kiệt Bân học cùng nhau, Trình Dĩnh Doanh với Lưu Vĩ Kỳ là bạn học, hai người đứng ở cửa tiếp khách khiến bao người giật mình.
Bạn học của Trình Dĩnh Văn: Sao Trình Dĩnh Văn kết hôn mà Lôi Kiệt Bân không phải chú rể, sao lại đứng ở bên người nhà?
Bạn học của Lưu Vĩ Kỳ: Trình Dĩnh Doanh kết hôn bao giờ? Bụng đã to vậy sao?
Vợ chồng Lôi không thể không vừa tiếp khách vừa giải thích họ đã kết hôn, tính làm lễ cưới cùng tiệc đầy tháng chung.
Hôn lễ bắt đầu, mọi người vào trong sảnh tiệc. Trình Dĩnh Doanh và Lôi Kiệt Bân ngồi ở bàn gia đình, cách sân khấu rất gần. Chú rể đang nhảy múa ca hát với phù rể trên sân khấu, đầu năm nay kết hôn không biểu diễn tài nghệ thì đúng là ngại thật.
Nhà Lưu Vĩ Kỳ tương đối có tiền, đồ dùng phải là tốt nhất, ở khách sạn tốt nhất thành phố, sảnh tiệc trang trí lung linh với nhiều hoa tươi, Trình Dĩnh Doanh không cẩn thận ăn đến no bụng.
Trình Dĩnh Doanh no căng, bụng hơi khó chịu, Lôi Kiệt Bân xoa bụng giúp cô dễ chịu hơn: “Xem em kìa, làm như em chưa ăn ngon bao giờ ấy!”
Lúc Trình Dĩnh Doanh chưa có thai, cô theo Lôi Kiệt Bân ra ra vào vào hàng đống nhà hàng, ăn một đống cao lương mĩ vị. Nhưng sau khi mang thai thì cái gì cũng bị cấm, toàn phải ăn mấy thứ thanh đạm. Mấy tháng rồi cô như không được ăn, giờ ăn đến vỡ bụng.
Địa điểm tiệc cưới dự định của họ cũng là khách sạn này, cô bảo: “Anh Kiệt Bân, khi nào cưới trang trí đại sảnh như này được không?”
Lôi Kiệt Bân đồng ý: “Ừ, theo em hết.”
*
Đến Tết Âm lịch, mặc dù Lôi Kiệt Bân và Trình Dĩnh Doanh chưa tổ chức đám cưới nhưng vẫn cùng nhà chồng về quê thăm người thân, đêm ba mươi hai nhà Trình Lôi cùng ăn bữa tất niên, Trình Dĩnh Doanh ở trong phòng nhét tiền vào lì xì.
Phong tục bên đây là người đã kết hôn phải lì xì cho người chưa kết hôn, đây là lần đầu cô lì xì người khác, phải chuẩn bị phong bao. Bình thường trong lì xì chỉ có mười tệ hoặc trên dưới hai mươi. Nhưng Lôi Kiệt Bân là ông chủ tiền nhiều không xuể, trong lì xì nhét toàn tờ trăm nguyên.
Lôi Kiệt Bân nhìn thấy mấy bao lì xì đỏ phồng lên thì hoảng sợ: “Nhiều thế!”
Trình Dĩnh Doanh bình tĩnh giảng giải: “Cái này để anh về thôn nếu mà gặp trẻ con thì đưa, đây là của mấy đứa bé ở nhà em, còn đây là nhân viên công ty, kia là tặng cho người quen hoặc nhân viên gặp trên đường.”
Năm đó Lôi Kiệt Bân chưa kết hôn không cần phát lì xì, nhưng mà anh kiếm được khá nhiều tiền, Tết thì trực tiếp phát cho họ một số tiền, về công ty thì đưa mấy tờ tiền mặt coi như lì xì đầu năm.
Năm nay cưới vợ rồi, phải phát lì xì thôi.
Lôi Kiệt Bân ngồi trên giường hôn Trình Dĩnh Doanh: “Có vợ tốt thật, gì cũng chuẩn bị đầy đủ.”
Quê Lôi Kiệt Bân ngay bên cạnh, ban ngày lái xe đi, tối lái xe về.
Lưu Vĩ Kỳ không có nhà ở Quảng Xuyên, tân niên thì ở lại nhà Trình. Trình Dĩnh Văn nghĩ đến ba mẹ tuổi cao không đến Thâm thị làm việc nữa, mà cô đang mang thai cần người giúp đỡ, dự định năm sau từ chức. Năm mới có rất nhiều bất động sản được rao bán, mấy ngày nay hai vợ chồng chạy khắp qua các bất động sản ở nội thành, cuối cùng cũng tìm được nơi hợp ý, làm thủ tục sang tên.
Trình Dĩnh Văn học cùng Lôi Kiệt Bân từ tiểu học đến đại học, hầu như tối nào họ cũng đi tụ họp với bạn học. Trình Dĩnh Doanh bụng to không thể trang điểm, từ chối đi cùng Lôi Kiệt Bân. Trình Dĩnh Văn mang Lưu Vĩ Kỳ theo mới không bị xấu hổ.
Mấy bạn học có quan hệ tốt với họ tham dự lễ cưới của Trình Dĩnh Văn đều biết Lôi Kiệt Bân là em rể Trình Dĩnh Văn. Nhưng Lôi Kiệt Bân là người trẻ tuổi nổi tiếng gây dựng sự nghiệp thành công, có người đọc tin tình cảm biết anh đã kết hôn.
Nhưng cũng có mấy người nông cạn hoàn toàn không biết gì về anh. Một vài bạn nữ ưu tú vẫn trò chuyện với Lôi Kiệt Bân, hỏi công việc gần đây của anh, biết anh mở công ty điện ảnh thì lại nói qua về đề tài này.
Thật ra mấy người này không muốn tám chuyện điện ảnh, họ chỉ muốn thu hút sự chú ý của Lôi Kiệt Bân.
Lôi Kiệt Bân với tay lấy bia, cố tình để lộ ra nhẫn cưới trên ngón áp út.
“Kết hôn rồi?” Một cô gái phát hiện.
Lôi Kiệt Bân thừa nhận không do dự: “Đúng vậy.”
“Ông mới 25 thôi mà sao kết hôn sớm thế?” Một cô gái khác không tin được, hồi đi học Lôi Kiệt Bân cũng anh tuấn tiêu soái như này, được không ít người tỏ tình nhưng anh vẫn luôn từ chối, lí do là muốn tập trung vào việc học, không muốn bị phân tâm.
Tự nhiên tốt nghiệp hai ba năm thì kết hôn?
“Vợ ông đâu, ông không đưa cô ấy theo à?” Một bạn nữ không biết gì hỏi, đoán là người vợ không ra gì nên mới không đưa theo, tự thấy mình có cơ hội.
“Tháng sau cô ấy sinh rồi nên không đi.” Lôi Kiệt Bân đáp.
Mọi người xấu hổ nhìn nhau.
Lôi Kiệt Bân liếc thấy Trình Dĩnh Văn đang chuyện trò cùng mấy cô gái khác để Lưu Vĩ Kỳ ngồi một mình: “Anh rể tôi ở kia, tôi qua với anh ấy.”
“Anh rể gì?” Bạn học nữ nhìn Lưu Vĩ Kỳ, chồng của Trình Dĩnh Văn mà sao anh kêu anh rể?
Một bạn học nam bên cạnh giải thích: “Mấy người không biết à? Lôi Kiệt Bân kết hôn với em gái Trình Dĩnh Văn, giờ là em rể Trình Dĩnh Văn.
Nói thế thì mọi người mới có ấn tượng, lúc còn trên trường Lôi Kiệt Bân chơi thân với hai chị em Trình Dĩnh Văn, khi đó anh toàn lấy lí do học tập từ chối hẹn hò, hóa ra nghĩ đến có bạn gái kiêm vợ tương lai.
Mới đầu còn có người tung tin Trình Dĩnh Văn và Lôi Kiệt Bân là một đôi, sau đó cả hai đều phủ nhận, chưa từng thấy hai người đó có hành động quá mức nào, ra là nhìn trúng em gái Trình Dĩnh Văn.
Lôi Kiệt Bân tán gẫu với bạn bè cực kì nhiệt tình, còn uống ít rượu, cuối cùng là Lưu Vĩ Kỳ đỡ anh về.
Lưu Vĩ Kỳ khiêng Lôi Kiệt Bân đến tận phòng ngủ bên nhà Lôi đặt lên giường, Trình Dĩnh Doanh cực kì ghét bỏ, người toàn mùi rượu kinh chết mất.
Vốn định đá anh xuống khỏi giường, nhưng sàn nhà mùa đông rất lạnh, Trình Dĩnh Doanh sợ anh bị bệnh.
Cô vắt khăn lông định lau mặt cho anh.
Kết quả tên thối tha này lại giơ tay đánh bốp cái vào tay cô đau điếng. Cô tức giận hỏi kẻ say khướt nằm trên giường: “Tự dưng đánh em làm gì?”
“Tôi đã nói là tôi kết hôn rồi mà, đừng làm phiền nữa! Bà xã tôi xinh đẹp như hoa, tất cả mấy người đều kém chẳng bằng một phần mười cô ấy!"
Lôi Kiệt Bân ngồi dậy hét với không khí.
“Thần kinh à!” Trình Dĩnh Doanh khinh bỉ mắng, không biết anh có phát biểu mấy câu mất mặt ở người không cơ chứ!
------oOo------
Bạn cần đăng nhập để bình luận