Ta Muốn Kết Hôn Cùng Trúc Mã

Chương 031: Thăm đoàn làm phim xong, kết thúc công việc, Lôi Kiệt Bân kêu Chân Gia Thao cùng đi ăn cơm.

Lúc trước Chân Gia Thao tham gia 《 Tân thần tượng toàn năng 》vào đến top 5 sau bị lùi xuống dưới, không thể kí hợp đồng với công ty giải trí Đại Hoa hàng đầu trong nước. Không ký hợp đồng với công ty quản lý hợp ý, sau khi kết thúc cuộc thi liền quay về cuộc sống sinh hoạt bình thường, nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm.

Cậu biết chuyện công ty Lôi Kiệt Bân muốn tuyển chọn diễn viên đóng phim truyền hình từ sớm, bởi vậy tự đề cử chính mình cho anh họ. Lúc mới bắt đầu anh họ sắp xếp cho vai nam thứ ba, khá hài lòng, dù sao tân nhân như cậu có cơ hội lộ mặt là không tệ. Hơn nữa vai nam chính không phải do Lôi Kiệt Bân làm chủ, dù sao đại đa số là do bên đầu tư chỉ định.

Sau không biết vì sao, trước lúc bắt đầu quay, bên Nghênh Kiệt thông báo chỉ định cậu làm nam chính, cũng sửa lại hợp đồng của cậu.

Từ sau khi Chân Gia Thao đóng 《 Tiểu thanh mai của anh》, được rất nhiều công ty quản lý nổi danh chú ý, công ty quản lý của cậu trước kia không mở rộng điều kiện cũng đồng ý sửa lại hợp đồng, dù sao những diễn viên không tiếng tăm tham gia đóng phim của Mộc Tuyết năm đó hiện tại đã nổi tiếng.

Chân Gia Thao hỏi qua Lôi Kiệt Bân muốn chọn một công ty quản lý khác, theo lời Lôi Kiệt Bân nói cậu có điều kiện, có thể tự mở một phòng làm việc. Dù gì thì quay xong phim, nhất định sẽ có danh khí, cần gì phải vào công ty người khác, thu nhập còn phải chia 4-6 với 5-5.

Trước mắt Chân Gia Thao cầm thù lao đóng phim có thể mở phòng làm việc, nhưng cậu chỉ là một sinh viên 19 tuổi không có quá nhiều kinh nghiệm xã hội, không biết mở phòng làm việc như thế nào.

Trong lúc ăn tối, Lôi Kiệt Bân cùng Chân Gia Thao thảo luận chuyện phòng làm việc, Trình Dĩnh Doanh ngồi một bên yên lặng ăn cơm.

Chân Gia Thao vào đoàn phim được một thời gian, bởi vì không gia nhập công ty quản lý nào, không mang theo trợ lý, cũng tự mình đi tìm một hai lần, không quá tin cậy.

Vừa vặn cùng Lôi Kiệt Bân nói chuyện chuẩn bị phòng làm việc, nhìn thấy Trình Dĩnh Doanh một bộ dáng không liên quan đến mình đang ăn cơm. Cậu nghe nhân viên tổ công tác ở đoàn phim nói, Lôi Kiệt Bân rất ít khi quay về công ty, không biết thời gian còn lại làm cái gì. Lôi Kiệt Bân trong mắt Chân Gia Thao chính là rất nhàn, tính cả trợ lí anh Trình Dĩnh Doanh cũng vậy, cho nên lớn mật đề nghị: "Anh, anh để bé làm trợ lí tạm thời của em được không?"

"Không được!"

"Không thể!"

Trình Dĩnh Doanh cùng Lôi Kiệt Bân gần như đồng thời từ chối.

Lôi Kiệt Bân là không muốn Trình Dĩnh Doanh đi theo thằng con trai khác vào đoàn phim, còn Trình Dĩnh Doanh cho rằng muốn cô hầu hạ một người nhỏ hơn mình, còn lâu mới cần!

"Tại sao vậy? Cô ấy cũng chỉ rảnh rỗi ở chỗ anh thôi mà." Chân Gia Thao hỏi.

Trình Dĩnh Doanh buồn bực, cô rảnh rỗi khi nào, chỉ là không cần đến công ty thôi. Gần đây có một nhà xuất bản nước ngoài muốn mua bản quyền tiểu thuyết phiên dịch thành tiếng Anh, lúc trước Lôi Kiệt Bân có một quyển bị bên nước ngoài hố một trận, phiên dịch không chính xác, có vài ý còn bị vặn vẹo làm cho một số quần thể chống lại. Hiện tại Trình Dĩnh Doanh muốn tự mình tìm công ty phiên dịch so bản thảo, xác định trao quyền cho công ty phiên dịch nào.

Dù sao văn hóa Trung Tây khác nhau, phiên dịch chỉ sai một chút sẽ tạo thành hiểu lầm.

"Ngay cả cô ấy không có việc gì làm, cũng không làm trợ lí của em, nếu không em phải giảm phúc...

Ẩn ý: Dám đòi chị dâu tương lai làm trợ lí, to gan lớn mật như vậy?

* Gốc: Đại nghịch bất đạo (大逆不道): tội to ác lớn

Chân Gia Thao từ trong mắt Lôi Kiệt Bân thấy được ý tứ cảnh cáo, hình như anh họ thật sự coi Trình Dĩnh Doanh là vật tư của mình.

Bất đắc dĩ thần nữ vô tâm, đúng là một người đàn ông đáng thương.

Chân Gia Thao truyền đạt lời mẹ mình nói: "Anh họ, mẹ em bảo là bà ấy có một bà bạn có con gái gái tốt nghiệp bên Mỹ, chắc khoảng cuối tháng về, đến lúc đấy sắp xếp cho anh đi xem mắt."

"Ừm? Không tệ, bà ngoại anh tìm được đối tượng tốt nghiệp trường 211, dì anh lại biết một người tốt nghiệp nước ngoài..." Trình Dĩnh Doanh chua xót nói.

Lôi Kiệt Bân ưu tú như vậy, người nhà giới thiệu đối tượng xem mắt đều vô cùng xứng đôi. Có lẽ chưa từng suy nghĩ về chuyện này, tự nhiên bắt đầu sinh ra cảm giác tự ti, cô không tốt nghiệp đại học trọng điểm, công việc là do Lôi Kiệt Bân mở cửa sau mới có cơ hội, người nhà anh có thể thích được cô không?

Đối tượng xem mắt của anh ưu tú như vậy, còn cô quá bình thường, sẽ làm người nhà anh thất vọng sao?

Nêu cô là Trình Dĩnh Văn thì tốt, Trình Dĩnh Văn không chỉ tốt nghiệp đại học trọng điểm, còn làm việc tại xí nghiệp thuộc top 500 xí nghiệp lớn nhất thế giới, xinh đẹp lại giao tiếp tốt.

Cô không khỏi hoài nghi việc Lôi Kiệt Bân thích cô.

Ngay cả cô còn ghét bỏ chính mình, không biết Lôi Kiệt Bân thích cô ở điểm nào?

"Nhưng anh là thích em!" Lôi Kiệt Bân hoàn toàn xem nhẹ Chân Gia Thao tồn tại, đột nhiên bày tỏ lòng thành.

Chân Gia Thao sợ ngây người, anh họ vậy mà lại tỏ tình, Trình Dĩnh Doanh một chút ngạc nhiên còn không có, đặc biệt bình tĩnh.

Không nhịn được: "Bé Doanh đồng ý mau, anh ấy giá trị con người lên tới ngàn vạn, qua thôn này không có cửa hàng kia."

Trình Dĩnh Doanh bình tĩnh nhìn Chân Gia Thao, đồng ý cái gì, vốn dĩ đã là người yêu rồi.

Ăn cơm xong, Chân Gia Thao tự mình bắt xe về, Lôi Kiệt Bân cùng Trình Dĩnh Doanh về nhà. Lúc tối Lôi Kiệt Bân nói chuyện với Chân Gia Thao, đến khi về nhà thì đã khuya, hai người thay phiên nhau đi tắm rồi mỗi người tự đi giải quyết việc của mình.

Trình Dĩnh Doanh ngồi xếp bằng ở sofa phòng khách, laptop đặt trên đùi, hôm nay có hai nhà phiên dịch gửi bản thảo cho cô. Chuyên của cô là quản lý thị trường, năm đó lúc nhập học Lôi Kiệt Bân nói thương trường cạnh tranh ác liệt, bảo cô chọn sửa tiếng Anh, cô nghe theo học tiếng Anh, còn học rất tốt.

Không nghĩ rằng có thể dùng trong thời điểm này.

Xem qua bản thảo, đại khái có lựa chọn thích hợp, thời gian cũng không còn sớm, cô khép laptop lại, chuẩn bị về phòng ngủ phụ. Phòng ngủ phụ nằm bên cạnh thư phòng, cô cần đi qua thư phòng mới có thể về phòng ngủ phụ.

"Dĩnh Doanh."

Lôi Kiệt Bân ở thư phòng gọi một tiếng.

"Có gì?"

"Đêm nay ngủ cùng nhau đi." Lôi Kiệt Bân không nhìn cô, nhìn chằm chằm máy tính gõ chữ, che dấu một ít ngượng ngùng.

"Ồ..." Trình Dĩnh Doanh nghe lời, đi đến phòng ngủ chính mở cửa đi vào.

Lôi Kiệt Bân nghe được âm thanh ở phòng ngủ chính, khóe miệng không nhịn được giương lên.

Từ sau lần thân mật đó, bọn họ đều phân phòng ngủ. Có lẽ là Trình Dinh Doanh thẹn thùng, liên tục kiên trì việc ngủ riêng, Lôi Kiệt Bân quen làm thân sĩ, nghe theo ý cô.

Đại đa số nguyên nhân là cô vẫn chưa vượt qua được vướng mắc trong lòng, dù sao thể nghiệm lần đầu tiên không phải là quá tốt.

Nhưng trốn tránh đã lâu, đối với Lôi Kiệt Bân không công bằng, vì vậy cô mơi đồng ý.

Hai người chân trước chân sau tiến vào, mùa hè ở Quảng Xuyên nóng bức, trong phòng mở điều hòa cực lạnh, cô co người đắp chăn.

"Mở 25 độ là được rồi, em mở thấp như vậy dễ bị cảm lạnh." Lôi Kiệt Bân cầm điều khiển từ xa trên tủ đầu giường hướng tới điều hòa điều chỉnh đến 25 độ.

Anh khom lưng xốc một góc chăn lên, bò lên giường, tắt đèn.

Trong phòng yên tĩnh.

Lôi Kiệt Bân duỗi tay ôm Trình Dĩnh Doanh vào trong ngực, cô khẩn trương muốn chết, nhưng mà anh không có hành động nào tiếp theo.

Âm thanh trầm thấp gợi cảm của đàn ông vang lên trong căn phòng tối đen: "Dĩnh Doanh, ngủ đi, đừng sợ."

"Ưm..." Trình Dĩnh Doanh thả lỏng ra, nhắm mắt lại.

"Về sau sang phòng anh ngủ đi, anh rất an toàn..." Lôi Kiệt Bân ở bên tai cô dụ dỗ.

Tuy chuyện thân mật đều đã làm, nhưng hai người vẫn như trước, không có biến hóa gì lớn. Hơn nữa, giữa hai người thường xuyên có khoảng cách, làm thế nào có thể bồi dưỡng tình cảm?

Trình Dĩnh Doanh chần chờ: "Em nghĩ đã..."

Lôi Kiệt Bân tiếp tục công kích bằng thanh tuyến: "Nếu em nghĩ lại, anh sẽ khổ sở..."

Đàn ông ngay cả chiêu trò làm nũng cũng đã dùng tới, mặt mũi bỏ đi được rồi.

Cố tình cô lại là người lỗ tai mềm, nghe lời: "Được rồi."

Hôm nay là Thất tịch, hi vọng tối nay có mưa ^ ^





------oOo------
Bạn cần đăng nhập để bình luận