Ta Muốn Kết Hôn Cùng Trúc Mã

Chương 033: Bà ngoại Trần còn hơi mơ hồ: “Cháu luôn ở với con bé đó? Nó là cô nhi à? Ơ, không đúng, con bé vừa nói ba mẹ nó còn đi làm.”

“Cô ấy là hàng xóm cháu, hơn nữa mẹ cháu cũng rất thích Dĩnh Doanh.”

Bà ngoại Trần nghe thấy con gái mình cũng thích cô gái đó, có chút không tưởng tượng được, lúc trước con gái bà nói với thân thích trong nhà muốn giới thiệu mấy cô gái tốt cho Lôi Kiệt Bân. Nhưng những người mà thân thích giới thiệu với Lôi Kiệt Bân thường không kéo dài được, mấy cô đó đều bảo Lôi Kiệt Bân không có ý định làm thân với họ.

Thanh niên trong nhà đều trêu chọc Lôi Kiệt Bân không thích phụ nữ, thế hệ trước sao có thể tiếp thu chuyện này?

Bà ngoại Trần xác nhận lại: “Mẹ cháu thật sự thích con bé?”

Lôi Kiệt Bân khẳng định: “Đúng vậy.”

Anh đứng lên, nói: “Cháu vào xem trước, chắc cô ấy ngượng không dám ra.”

Lôi Kiệt Bân đi đến phòng ngủ phụ, Trình Dĩnh Doanh thấp thỏm bất an đứng bên cạnh cửa nghe lén bên ngoài, anh cười nói: “Ra đây, đi gặp bà ngoại.”

“Hình như bà ngoại anh không thích em...” Trình Dĩnh Doanh mất mát nói.

Lôi Kiệt Bân nhẹ nhàng nắm tay cô dỗ dành: “Thế em cũng phải đi gặp bà, đây là lễ nghi, biết không?”

“Ừ.” Trình Dĩnh Doanh gật đầu.

Lôi Kiệt Bân an ủi: “Không cần sợ, bà ngoại cũng chỉ giảng đạo lý làm người, nếu bà không thích thì về sau chỉ cần gặp mặt vào tết Âm lịch là được...”

Trình Dĩnh Doanh bị anh chọc cười: “Anh đó, bất hiếu, bà anh mà nghe được chắc khóc ngất.”

“Anh nói rồi, chuyện gì trong nhà anh đều thay em chống đỡ, em không phải sợ bị bọn họ phản đối hay bị thúc giục kết hôn gì đó, tất cả theo ý em. Chỉ cần em nguyện ý gả, anh nguyện ý cưới, người khác có ý kiến gì không quan trọng.”

“Cảm ơn anh.” Trình Dĩnh Doanh nói cảm ơn, đi theo Lôi Kiệt Bân ra phòng khách.

Lúc này Trình Dĩnh Doanh mặc một bộ váy liền áo đơn giản phóng khoáng, tết tóc, trang điểm nhẹ, trông tràn đầy sức sống. Cô nho nhã lễ độ chào hỏi bà ngoại: “Cháu chào bà, cháu tên Trình Dĩnh Doanh, là bạn gái anh Kiệt Bân.”

Lôi Kiệt Bân tương đối vừa lòng khi cô tự mình thừa nhận quan hệ của bọn họ với người khác.

“Ừ.” Bà ngoại Trần vừa nói chuyện cùng Lôi Kiệt Bân, thấy cháu ngoại mình thích cô bé này như thế, coi như cho cháu ngoại mặt mũi, không thái độ với cô bé này nữa.

Chỉ là Lý Hân Liên ngồi một bên lại hơi xấu hổ, hôm qua Lôi Kiệt Bân đã nói anh đã có bạn gái, vậy mà cô lại xem thành cái cớ từ chối. Sáng nay thừa dịp được nghỉ, dỗ dành bà ngoại Trần sang nhà Lôi Kiệt Bân chơi, ai biết Lôi Kiệt Bân thật sự có bạn gái, hơn nữa đó lại là trợ lý của anh!

Lý Hân Liên làm việc ở Bộ nhân sự, vô cùng rõ ràng tư liệu của nhân viên công ty, tiêu chuẩn tuyển dụng công ty mà thông báo là, đã tham gia vào ngành này lâu, có kinh nghiệm công tác; nếu không có kinh nghiệm công tác thì yêu cầu thành tích học tập tốt, khi phỏng vấn có thể trả lời tốt vấn đề người phỏng vấn đưa ra.

Trình Dĩnh Doanh mới tốt nghiệp từ đại học bình thường, không rõ vì sao công ty lại tuyển dụng cô làm trợ lý của Lôi Kiệt Bân. Thấy nhan sắc cô được tám phần trở lên, hôm qua còn tưởng cô chỉ là bình hoa, yêu cầu không quá cao, nghĩ vậy liền không để ý nữa.

Vừa rồi vào nhà nhìn thấy Trình Dĩnh Doanh, còn tưởng cô có điều không thể đưa ra ngoài ánh sáng, ai biết là thanh mai trúc mã của Lôi Kiệt Bân.

Trình Dĩnh Doanh hàn huyên cùng bà ngoại Trần một lúc, bị Lôi Kiệt Bân thúc giục đi ăn bữa sáng: “Được rồi, đừng nói chuyện nữa, ra ăn sáng đi.”

Bà ngoại Trần không vui nói: "Trò chuyện tí cũng không được, bà lại không làm khó bạn gái cháu!”

Lôi Kiệt Bân giải thích: “Buổi sáng cô ấy hay bị hạ đường huyết, phải đi ăn sáng, chờ cô ấy ăn xong lại nói chuyện với bà.”

Bà ngoại Trần xua xua tay, nói: “Không cần, lúc mới tới bà ấn chuông không thấy ai ra mở cửa, lại không gọi được cho cháu mới hỏi mẹ cháu mật mã, tiện thể hẹn ra ngoài ăn trưa.”

Lôi Kiệt Bân đáp lại: “À vâng, chuông cửa hỏng rồi, chưa tìm người sửa, điện thoại cũng hết pin.”

Bà ngoại Trần còn đưa một người ngoài là Lý Hân Liên đến, để cô ấy gượng gạo ngồi một bên, nói: “Bà ra đấy với mẹ cháu trước, bữa tối cháu với Dĩnh Doanh cùng đến ăn đi.”

Nói xong đứng lên, đưa Lý Hân Liên rời khỏi.

Lôi Kiệt Bân đưa hai người đến cửa thang máy mới quay về.

Trình Dĩnh Doanh vẻ mặt ưu sầu nói: “Anh Kiệt Bân, chiều đến ăn cơm ở chỗ dì à? Em không muốn gặp gia trưởng nhanh vậy...”

Bây giờ bà ngoại đã đến Lôi gia, nghĩa là mẹ Lôi đã biết chuyện bọn họ hẹn hò, chắc không tới nửa ngày thì đã đến tai ba mẹ mình.

Mặc dù cô sắp tốt nghiệp đại học nhưng tâm lí vẫn như giống học sinh cao trung, còn sợ ba mẹ biết chuyện yêu đương.

Tuy rằng ba mẹ mình cũng ủng hộ cô ở cùng Lôi Kiệt Bân, nhưng không muốn người nhà chú ý chuyện yêu đương của mình, thật sự rất ngượng. Cho dù sớm hay muộn đều phải đối mặt nhưng ít nhất là không phải sớm như này, hơn nữa cô cũng đã nói xong với Lôi Kiệt Bân, nửa năm nữa mới đi gặp mặt gia trưởng.

Ăn sáng xong, Lôi Kiệt Bân gọi điện giải thích cho mẹ Lôi, nói anh đang hẹn hò với Trình Dĩnh Doanh, nhưng tình cảm vẫn chưa ổn định không muốn kinh động đến người lớn, đợi cuối năm mới chính thức đến gặp mặt. Trước không cần kinh động đến Trình gia đối diện, bọn họ cần tự do không muốn người lớn chú ý đến.

Mẹ Lôi nghe thấy con trai mình có đối tượng đặc biệt vui vẻ, vội vàng đồng ý. Con gái nhỏ nhà đối diện không tệ, dù sao cũng là trông từ bé đến lớn.

Bởi vì là cuối tuần, Trình Dĩnh Doanh muốn về nhà mình ăn cơm, Lôi Kiệt Bân lái xe đưa cô về nhà, tiện thể về xem ba mẹ mình.

Hai người vừa lên đến cầu thang liền nghe được âm thanh trò chuyện trên tầng, hình như là mẹ Lôi đang nói chuyện với mẹ Trình, thi thoảng lại cười.

Trình Dĩnh Doanh cảm giác mọi chuyện đều bại lộ, ngừng chân lại không muốn đi lên, nói: “Có phải mẹ anh đã nói với mẹ em...”

Tuy phụ nữ trung niên nào cũng nhiều chuyện như nhau, không giữ được bí mật, nhưng chính miệng Lôi Kiệt Bân đã dặn dò kĩ càng, mẹ Lôi cũng không thể nói.

Anh tin vào mẹ mình: “Mẹ anh không phải người như vậy.”

Trình Dĩnh Doanh căng da đầu đi lên tầng, lên đến tầng ba, cửa hai nhà đều mở ra, hai người phụ nữ trung niên đứng ở cửa nhà mình buôn chuyện, nhìn thấy bọn nhỏ trở về, mẹ Lôi nhiệt tình chào hỏi: “Trời ạ, cuối cùng hai đứa cũng về, chờ lâu quá cơ.”

“Có chuyện gì vậy?” Lôi Kiệt Bân trông thấy mẹ mình nhiệt tình như vậy, không phải miệng rộng nói toạc ra rồi đúng không?

“Hôm nay Học Minh (con trai nhà hàng xóm, bạn học thời tiểu học của Lôi Kiệt Bân) kết hôn, đến trưa bày cỗ, đợi hai đứa về cùng qua đấy!”

“Đúng đúng đúng, mẹ nhận thiếp mời còn quên hôm nay bày cỗ, may mà dì Trình con nhắc. Trưa mẹ hẹn bà ngoại đi ăn rồi, bà ngoại con tới ngồi một lúc rồi mới về Phật Tam.” Mẹ Lôi bổ sung.

“À~” Lôi Kiệt Bân xách theo một số thực phẩm chức năng đến, là của bên hợp tác đưa cho, đưa một phần cho mẹ Trình: “Dì, cái này cho dì.”

Mẹ Trình nhìn logo trên túi, là thực phẩm chức năng đắt tiền: “Này cũng quá quý rồi, dì cũng không phải không biết xấu hổ.”

“Là của người ta đưa, trong nhà cháu còn nhiều, nhà lại không dùng hết.” Lôi Kiệt Bân giải thích.

Mẹ Lôi cũng thêm vào một câu: “Không sao, đều là người một nhà, có phúc cùng hưởng.”

Mẹ Lôi hiện giờ quả thực chính là coi Trình Dĩnh Doanh làm con dâu, đem Trình gia thành thông gia.

Lôi Kiệt Bân sợ mẹ mình không cẩn thận nói chuyện bọn họ hẹn hò ra, không có cách nào làm tốt chuyện đồng ý với Trình Dĩnh Doanh.

“Mẹ, mẹ có thấy khuyên tai con đâu không, cái đôi trân châu ý!” Trình Dĩnh Văn ở trong nhà gọi ra.

“Ở chỗ bàn trang điểm của con đấy!” Mẹ Trình kêu vào nhà.

“Không thấy!”

Mẹ Trình cười cười với Lôi Kiệt Bân: “Cảm ơn cháu, có lòng rồi. Dì vào trong tìm đồ cho Dĩnh Văn trước, tí ra.”

“Cháu chào dì.” Trình Dĩnh Doanh tạm biệt mẹ Lôi vào nhà.

Lôi Kiệt Bân cũng về nhà mình, mẹ Lôi đóng cửa lại, hỏi: “Tiểu Bân, con thật sự đang ở cùng Dĩnh Doanh?”

Lôi Kiệt Bân gật đầu: “Dạ?”

“Bà ngoại con bảo, sáng nay con bé ra từ phòng con, hai đứa ngủ chung?”

Cuối cùng Lôi Kiệt Bân cũng biết vì sao Trình Dĩnh Doanh không muốn công khai quan hệ yêu đương với người nhà, người lớn sốt ruột lại tò mò, ngay cả chuyện phòng the cũng hỏi đến, thật sự không chịu được.

“Mẹ, chuyện này...” Lôi Kiệt Bân không muốn trả lời cho loại vấn đề này, dù sao cũng là chuyện riêng tư, hơn nữa đó không đơn giản là chuyện của một mình anh.

Trình Dĩnh Doanh mà biết chắc sẽ không vui.

Mẹ Lôi một chút cũng không ngại ngùng: “Mẹ cũng không phải người ngoài, có gì mà phải xấu hổ?”

Lôi Kiệt Bân nhíu mày: “Chẳng lẽ mẹ muốn cùng con thảo luận chuyện vì tình yêu vỗ tay* là thế nào?”

*Đại khái là chuyện ấy ấy đó

Mẹ Lôi tuy đã về hưu, nhưng bản thân vẫn thích theo đuổi trào lưu, ngày thường hay lên mạng, biết một số ngôn ngữ của thanh niên, đương nhiên là biết “Vì tình yêu vỗ tay”.

Bà hơi dùng sức vỗ vào vai anh: “Thằng bé này, không đứng đắn gì cả!”

Lôi Kiệt Bân bày thực phẩm chức năng còn thừa lên bàn trà phòng khách, nghe thấy mẹ Lôi nói chuyện sau lưng anh: “Dĩnh Doanh nó còn rất gầy, bình thường con làm cho con bé chút đồ ăn ngon bồi bổ thân thể, không là về sau khó mang thai được.”

Mẹ nhà mình vậy mà đã nghĩ tới chuyện mang thai, Lôi Kiệt Bân tức giận đáp lại: "Vẫn còn sớm.”

“Không phải cuối năm kết hôn à, chăm đến lúc đấy....”

“Là gặp gia trưởng, không phải kết hôn...”

“Đều có chung nghĩa, gặp gia trưởng xong thì kết hôn luôn.”

Lôi Kiệt Bân: “...”

Mặt khác, Trình Dĩnh Văn ở nhà trang điểm, vô cùng tỉ mỉ. Trình Dĩnh Doanh nhìn mãi không hiểu: “Chị, chị trang điểm xinh đẹp như thế làm gì?”

Còn mặc váy đỏ thẫm, nhìn qua là thấy ngay, muốn cướp nổi bật của cô dâu, hay là muốn cướp chú rể?

“Em thì biết cái quái gì?” Trình Dĩnh Văn liếc mắt nhàn nhạt khinh bỉ em mình.

Chung Học Minh đó không chỉ là bạn học của Lôi Kiệt Bân mà còn là bạn học của Trình Dĩnh Văn. Hơn nữa tiệc kết hôn của Chung Học Minh còn mời rất nhiều bạn cùng lớp tới, lúc đó sẽ có rất nhiều người quen.

Hơn thế nữa, cô dâu của Chung Học Minh còn là bạn cùng lớp, Ngô Diễm Đình, đối thủ một mất một còn của Trình Dĩnh Văn. Hàng xóm hai mươi năm của mình, vậy mà lại cưới về đối thủ một mất một còn của mình, cô không biết có nên chúc phúc không. Lại nói lúc Trình Dĩnh Văn ở cao trung cùng Lưu Vĩ Kỳ yêu sớm, Ngô Diễm Đình cũng nhìn trúng Lưu Vĩ Kỳ, còn chạy đi mật báo với mẹ Lưu, khiến mẹ Lưu Vĩ Kỳ tới nói mấy lời khó nghe với cô, sau Lưu Vĩ Kỳ được sắp xếp du học, cho nên hai người phải xa cách tới sáu năm. Tuy là cuối cùng hai người cũng về bên nhau nhưng Trĩnh Dĩnh Văn vẫn cực kì chán ghét Ngô Diễm Đình.

Chung Học Minh kết hôn, mẹ Chung mời bốn người Trình gia qua uống rượu mừng, vừa hay ba Trình đi công tác, cô bảo Lưu Vĩ Kỳ cùng đến dự tiệc cưới, để Ngô Diễm Đình nhìn thấy cô cùng Lưu Vĩ Kỳ hạnh phúc bên nhau, hai người trai tài gái sắc, còn thu hút mọi người hơn cô dâu chú rể.

Hai nhà Trình Lôi đến dự tiệc, một hàng bọn họ có bảy người, mỗi bàn ngồi mười người, còn có một nhà hàng xóm ba người nữa.

Cô dâu chú rể chào hỏi xong, bắt đầu dọn đồ ăn lên, Lôi Kiệt Bân găp một ít thịt cho Trình Dĩnh Doanh, cô không thích ăn thịt cho lắm, có chút không vui, nhỏ giọng hỏi: “Anh làm gì đấy!”

Đám cưới quá ồn ào, Lôi Kiệt Bân dán lên tai cô nói: “Mẹ anh bảo em rất gầy, cần bồi bổ thêm.”

Trình Dĩnh Doanh chăm chú nhìn mẹ Lôi, mẹ Lôi đồng thời nhìn cô cười.

Trình Dĩnh Doanh cho rằng mẹ Lôi là đang quan tâm cô: “Dì thật tốt.”

“Mẹ anh bảo, gầy quá thì khó mang thai.”

Trình Dĩnh Doanh: “...”

Xin lỗi mọi người, máy tính mình bị hỏng phải đem sửa,điện thoại lại bị tịch thu nên không đăng truyện được, giờ mới lấy máy về 😭😭😭





------oOo------
Bạn cần đăng nhập để bình luận