Ta Muốn Kết Hôn Cùng Trúc Mã

Chương 003: Dạo phố

Trình Dĩnh Doanh đọc tin nhắn Lôi Kiệt Bân gửi, bĩu môi, gì mà em gái nhỏ, chỉ kém anh có hai tuổi. Cô ngước mắt lên nhìn người bên cạnh, có lẽ anh chưa quên được chị gái cô.

Do chuẩn bị mừng năm mới, Trình Dĩnh Doanh được nghỉ đông, sau đó gặp Lôi Kiệt Bân ở nhà Lôi, cho nên mỗi ngày sang nhà hàng xóm ăn cơm đều có thể nhìn thấy Lôi Kiệt Bân. Sau khi ăn xong, Trình Dĩnh Doanh mang theo truyện tranh của mình nằm trên giường Lôi Kiệt Bân, còn anh ngồi một bên đánh máy.

"Em không hẹn hò cùng bạn trai à?" Lôi Kiệt Bân đang gõ bàn phím đột nhiên phun ra câu.

Trình Dĩnh Doanh kinh ngạc hỏi: "Anh đang nói với em sao?"

"Chẳng lẽ trong phòng này còn người khác?"

Cô đã chia tay, còn hẹn hò với bạn trai gì... Trình Dĩnh Doanh thấy cuộc tình đầu của mình thật thảm, mới hẹn hò với Hà Hạo Cảnh được vài ngày, chưa kịp đi chơi, cũng chưa từng nắm tay, càng không nhắc đến ôm hôn các kiểu.

Hơn nữa, mấy ngày gặp mặt cũng đều trùng với giờ cơm, sau khi ăn cùng nhau đều quay về kí túc xá nghỉ ngơi, hầu hết là liên hệ với nhau qua mạng xã hội. Trình Dĩnh Doanh không thấy mệt mỏi gì, có người bạn trai đẹp trai như vậy, một chút chuyện xấu cũng không phát sinh, yêu đương trong sáng.

"Anh ấy không phải người vùng này, năm mới phải về nhà." Trình Dĩnh Doanh tùy tiện lấy một cái cớ.

Lôi Kiệt Bân bày ra bộ dáng anh trai tri kỉ quan tâm: "Nhà ở đâu vậy?"

"Mẫu Đơn Giang."

"Đó là nơi nào? Anh chưa từng nghe."

"Đại đông bắc."

Lôi Kiệt Bân nhíu mày, đại đông bắc? Cuối phương bắc đến cuối phương nam, một người xuyên suốt Trung Quốc!

Nếu cô nhóc gả sang đó, chẳng phải là vĩnh viễn không gặp lại sao?

Tuy hai người đã không còn khả năng, Lôi Kiệt Bân nghĩ cô sẽ không đến nơi xa như vậy, làm như vô tình nói: "Đại đông bắc quá xa, có lẽ mẹ em sẽ không đồng ý để em gả qua đó đâu!"

"Anh nghĩ nhiều rồi, em mới hẹn hò thôi, ai bảo cứ yêu nhau là phải kết hôn với nhau." Trình Dĩnh Doanh tự hạ cho mình một bậc thang, suy tính một ngày nào đó thông báo chuyện chia tay cho Lôi Kiệt Bân biết: "Anh đừng có nói chuyện này với mẹ em, em sợ nhỡ mình chia tay thì bà ấy lại đuổi theo hỏi, như vậy rất xấu hổ."

Lôi Kiệt Bân không vừa lòng với quan điểm của cô: "Yêu nhưng lại không có khái niệm kết hôn, không phải là đùa bỡn lưu manh à? Chẳng lẽ em với bạn trai em chỉ là chơi đùa thôi sao?"

Trình Dĩnh Doanh ngẩn người, cô từng nghĩ sẽ chơi đùa với Hà Hạo Cảnh, ít nhất cũng có thể tính là đã có quan hệ thực tế. Nhưng tình cảm của hắn với cô hoàn toàn không có tiến triển gì thì chấm dứt. Nói với Lôi Kiệt Bân là mình mới có bạn trai vài ngày thì hắn đã tham gia một trận đấu kéo dài hai tháng rồi chia tay thì rất mất mặt, chỉ có thể tán thành: "Đúng thế, không thể chơi đùa sao? Giờ có nhiều thanh niên cũng chơi thế mà? Làm người yêu không cần quá nghiêm túc."

Lôi Kiệt Bân và Trình Dĩnh Doanh không phải là không có chuyện để nói nhưng nhiều năm rồi chưa từng tán gẫu về đề tài tình cảm này. Thấy em gái nhà bên xem tình yêu hoang đường như vậy, anh muốn thay đổi suy nghĩ của cô nhưng thấy mình lại không đủ tư cách.

Không tiếp lời, tiếp tục đánh máy.

Trình Dĩnh Doanh tiếp tục đọc truyện tranh, thật ra không có nội dung gì vào đầu, trong lòng luôn có một giọng nói: Mình cũng muốn yêu đương một cách nghiêm túc nhưng người khác không cho mình cơ hội, mình còn có thể làm thế nào?

Tâm trạng cô xấu đi, gập quyển truyện tranh lại bước xuống giường, nói với anh: "Em về nhà ngủ."

"Ngủ ở trong này cũng được." Đôi khi Lôi Kiệt Bân đánh máy cảm thấy nhàm chán, cần người bồi, cho dù Trình Dĩnh Doanh không nói gì, ngủ ở bên cạnh anh cũng được.

Lôi Kiệt Bân vừa nhắc tới bạn trai Trình Dĩnh Doanh làm cô phiền muộn, tùy tiện lấy cớ: "Tiếng gõ bàn phím của anh rất ầm ĩ... Trên giường của anh còn có mùi hôi..."

Lôi Kiệt Bân phản bác: "Trước kia em không ghét bỏ, mà sáng nay mới đổi ga giường, sao có mùi hôi được!"

Trình Dĩnh Doanh bĩu môi, "hừ" một tiếng, không làm ầm lên: "Em về đây, bai..."

"Đinh!"

Trình Dĩnh Doanh mở điện thoại ra, là thông báo từ một trang web video: Phỏng vấn Hà Hạo Cảnh ở hậu trường《Tân thần tượng toàn năng》.

Điện thoại của cô cũng vậy à.

Nghĩ một lát, tắt đi thông báo của app.

*

Trình Dĩnh Văn công tác ở thành phố lân cận, giao thừa thì bắt đầu nghỉ phép, về nhà, Trình gia một nhà bốn người ở nhà ăn cơm, thuận tiện nói đến vấn đề tìm việc vào năm sau của Trình Dĩnh Doanh.

Ba Trình hỏi: "Dĩnh Doanh, học kỳ sau có phải đi ra ngoài thực tập không?"

"Vâng ạ."

"Muốn làm gì? Có thích đơn vị nào không? Trợ lý hành chính thì sao? Công ty ba mẹ đang tuyển người, năm mới ba đến hỏi phòng nhân sự xem còn tuyển không." Ba Trình lo lắng con gái nhỏ không tìm được việc, trực tiếp sắp xếp cho cô.

Ba mẹ là nhân viên cùng công ty, Trình Dĩnh Doanh không hề nghĩ đến chuyện cùng làm việc với họ, giống hệt như bị giám thị vậy.

Vội vàng lắc đầu từ chối: "Không cần đâu ạ."

Ba Trình lại đề nghị: "Nếu không thì đến công ty chị con?"

Trình Dĩnh Doanh lại lắc đầu.

Công ty mà Trình Dĩnh Văn đang làm nằm trong danh sách Fortune 500, nhân viên tuyển dụng đều tốt nghiệp đại học trọng điểm, tiếng Anh cực tốt. Cô không ở đại học trọng điểm, thành tích lại trung bình, cô không nghĩ mình có thể vào công ty của chị.

Chị cô Trình Dĩnh Văn từ nhỏ đã rất mạnh mẽ, cái gì cũng muốn đứng nhất, Trình Dĩnh Doanh không ưu tú như vậy. Hơn nữa hồi nhỏ kể cả học hàng thân thích hay thầy cô bạn học đều so sánh cô với chị ấy, bởi vì chênh lệch quá lớn, sau bữa cơm người ta thường hay nói về sự đối lập này mới khiến cô cảm thấy áp lực. Lên cấp 2 cô từng có một khoảng thời gian ghét học, không muốn lên lớp, trốn học, làm cha mẹ tức giận đến mức suýt bỏ qua đứa con gái này.

Sau này là Lôi Kiệt Bân tìm được cô trốn học ở quán cafe internet, khuyên bảo cô không cần qua để ý đến suy nghĩ của người khác, còn nhẫn nại dạy cô học, thành tích từ từ tăng trở lại. Tuy rằng vẫn kém thành tích của chị cô nhưng vẫn có thể vào trường trung học trọng điểm và đại học hạng hai.

Tìm việc đúng áp lực, dù gì thì chị vào làm ở công ty lớn, cô phải thi công chức hay vào doanh nghiệp nhà nước, không thì phải vào một công ty tầm cỡ công ty chị.

Không thì đến ngày lễ ngày tết, họ hàng thân thích sẽ bắt đầu châm biếm cô.

Từ khi Trình Dĩnh Doanh phản nghịch trốn học lúc sơ trung, được Lôi Kiệt Bân tích cực khuyên bảo, người nhà mới phát hiện tính cách của đứa nhỏ này khá nhạy cảm, ở nhà đều cố gắng không gây áp lực cho cô. Mẹ Trình hiểu ý nói: "Không cần phải vội, từ từ tìm việc thôi, ba mẹ vẫn nuôi được con."

Trình Dĩnh Doanh gật đầu, tự thấy mình với chị gái khác nhau quá nhiều.

Trình Dĩnh Văn cũng an ủi: "Chờ ăn cơm xong, chị đưa em đi mua quần áo mới, mặc đồ đẹp, khả năng thông qua phỏng vấn cũng cao hơn."

Sau khi ăn xong, hai chị em Trình Dĩnh Doanh đi dạo phố, đụng phải Lôi Kiệt Bân ra ngoài vứt rác, anh hỏi: "Hai người đang đi đâu vậy?"

Trình Dĩnh Văn đáp lời: "Đến phố đi bộ mua quần áo cho Dĩnh Doanh."

"Hai người đi?"

Trình Dĩnh Văn: "Đúng vậy."

Cuối năm trị an không được tốt lắm, mấy ngày nay thường có tin tức về mấy tên móc túi, cướp giật, Lôi Kiệt Bân thấy hai chị em ra ngoài, lo hai người không được an toàn, nói: "Đúng rồi, anh còn chưa mua quần áo cho năm mới, chờ anh về nhà thay giày rồi chúng ta cùng đi."

Trình Dĩnh Doanh hướng ánh mắt về phía bóng lưng đang đi vào nhà của Lôi Kiệt Bân, nhớ lại ngày hôm qua cô cùng Lôi Kiệt Bân đến khu mua sắm, mua quần áo, giày từ đầu đến chân, sao anh lại nói là chưa mua?

Hay là anh ấy muốn đi dạo phố cùng chị?

Anh đúng chuẩn một người si tình, từ tiểu học đến giờ chỉ thích mỗi Trình Dĩnh Văn, không có quan hệ gì với các nữ sinh khác.

Trong lúc đi dạo phố, Trình Dĩnh Doanh liền nghĩ đến đạo làm người. Ba người cùng đi thì cô để Trình Dĩnh Văn đứng giữa, như vậy Lôi Kiệt Bân có thể nói chuyện với chị ấy gần hơn một chút.

Trình Dĩnh Văn và Lôi Kiệt Bân cũng chỉ nói được mấy đề tài phù phiếm, như bạn học nào kết hôn, sinh con; còn có ngày mừng năm mới, ngày họp lớp tiểu học là ngày nào, ngày họp lớp sơ trung là ngày nào, blah blah.

Ba người đi đến khu mua sắm, Trình Dĩnh Văn chọn cho cô một ít trang phục đẹp, để cô qua phòng thay đồ thử, chờ đợi thời cơ, Trình Dĩnh Văn bắt đầu nói chuyện với Lôi Kiệt Bân: "Sao mình lại cảm thấy tối nay Dĩnh Doanh muốn ghép đôi cậu với mình vậy nhỉ?"

Lôi Kiệt Bân nhún vai: "Em ấy nghĩ rằng mình thích cậu, làm gì được?"

"Đúng rồi, sao cậu không bày tỏ với em ấy, trước kia cậu nói em ấy còn nhỏ, chờ em ấy lớn một chút, bây giờ đã 22 tuổi rồi, cậu muốn đợi đến khi nào?" Trình Dĩnh Văn đã sớm phát hiện cảm giác khác thường của Lôi Kiệt Bân đối với em gái mình, nghĩ rằng Lôi Kiệt Bân thân là một nam tử hán, cần phải để anh tự giải quyết. Cô đã giấu kín chuyện này với em ấy nhiều năm, không nghĩ rằng thằng bạn này đến bây giờ vẫn chưa nói ra.

"Khoảng thờ gian trước mình đã định nói với em ấy, kết quả mình còn chưa kịp nói thì em ấy nói rằng đã có bạn trai, mình còn có thể thế nào?"

"Bạn trai? OH MY GOD, em gái mình có bạn trai! Cho cậu bồi dưỡng tình cảm này, độc thân là xứng đáng, việc này mình không giúp cậu được."

Lôi Kiệt Bân lộ vẻ ghét bỏ: "Cậu đã giúp mình khi nào chưa?"

Trình Dĩnh Doanh thay một bộ mới, ra khỏi phòng thay đồ, tính toán sẽ hỏi ý kiến của Trình Dĩnh Doanh và Lôi Kiệt Bân. Nhìn bọn họ đứng tán gẫu, cười rất vui vẻ, cô biết không thể ra quấy rầy, yên lặng trở về phòng thay đồ thử từng bộ.

Trong phòng thay quần áo có gương, phát hiện mặt mình có chút mất mát, không biết tại sao mình lại bày ra biểu cảm như vậy, lấy bàn tay vỗ nhẹ vào má, sau đó nở nụ cười.

Trình Dĩnh Văn thấy Trình Dĩnh Doanh thử đồ có chút lâu: "Sao lâu vậy mà còn chưa ra?" Đi đến phòng thử đồ, gõ cửa: "Dĩnh Doanh, em có sao không?"

"Em sắp xong rồi..."

Một lát sau, Trình Dĩnh Doanh ôm một đống quần áo đi ra, chọn vài bộ, nói: "Lấy mấy bộ này đi."

Trình Dĩnh Văn hỏi: "Thử hết rồi à?"

Trình Dĩnh Doanh gật đầu: "Ừ, em thử ở trong rồi."

Trình Dĩnh Văn cầm lấy mấy bộ quần áo mà em gái chọn được, đi đến quầy thu ngân, mở ví ra định lấy chi phiếu. Một người khác nhanh hơn cô, giọng nói trầm thấp từ tính như nước chảy: "Dùng thẻ của tôi đi."

Em gái thu ngân quét xong mã của mấy bộ quần áo, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt tuấn tú đúng kiểu tiểu thịt tươi, tư thế đưa thẻ vừa rồi càng tô đậm độ soái khí. Em gái thu ngân ngại ngùng cười, tiếp nhận thẻ của Lôi Kiệt Bân.

Đây đều là những bộ quần áo xa xỉ, thật hâm mộ cô gái trước mặt này có bạn trai vừa đẹp trai vừa có tiền.

Trình Dĩnh Văn cười cười, đóng ví tiền lại: "Nên để cậu trả."

Ý của cô là, Lôi Kiệt Bân có ý với em gái mình, quần áo mới của em gái nên để anh thanh toán; Trình Dĩnh Doanh lại cho rằng Trình Dĩnh Văn cùng Lôi Kiệt Bân có mờ ám, quan hệ bắt đầu có tiến triển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận