Ta Muốn Kết Hôn Cùng Trúc Mã

Chương 034: Cô dâu chú rể đi mời rượu, đến bàn bọn Trình Dĩnh Doanh, cô dâu Ngô Diễm Đình biết trong tiệc cưới có mời một nhà Trình Dĩnh Văn, ngay cả khi ả không ưa gì Trình Dĩnh Văn thì bên nhà chồng có quan hệ tốt với hàng xóm cũng không để cô tự quyết định.

Ả nhớ rõ thiếp mời là ghi bốn người nhà họ Trình, nhưng không thấy ba Trình mà lại là Lưu Vĩ Kỳ. Lưu Vĩ Kỳ đi cùng bọn họ tới dự tiệc cưới, không thấy rõ là y đã quay lại với Trình Dĩnh Văn sao?

Ngô Diễm Đình không phục, năm đó ả quen biết Lưu Vĩ Kỳ trước, hai người học chung ở cung thiếu niên, ở trên trường là chị em bạn học, Ngô Diễm Đình có ý với Lưu Vĩ Kỳ, nhưng Lưu Vĩ Kỳ vừa mới lên cấp ba đã nhanh như chớp hẹn hò với Trình Dĩnh Văn, khi đó rất nhiều nữ sinh không chấp nhận kiểu tình yêu chị em này. Ngô Diễm Đình ở tuổi đó cũng rất băn khoăn chưa tỏ tình với Lưu Vĩ Kỳ thì Trình Dĩnh Văn đã đồng ý rồi.

Lòng đố kị khiến tâm trí con người thay đổi, cuối cùng Ngô Diễm Đình bí mật chạy đi báo với mẹ Lưu hòng chia rẽ hai người, không ngờ Lưu Vĩ Kỳ lại ra nước ngoài du học.

Ả không gặp lại Lưu Vĩ Kỳ lần nào nữa, không nghĩ tới sau bao nhiêu năm hai người này vẫn bên nhau như trước.

Lưu Vĩ Kỳ năm mười mấy tuổi thanh tú lại mảnh khảnh, y giờ trưởng thành, vóc cao vai rộng eo nhỏ như dáng người mẫu, khuôn mặt tràn ngập hơi thở thanh xuân nay đã đầy cơ trí thành thục.

"Vĩ Kỳ, về lúc nào đấy?"

Chủ nhà đi kính rượu mọi người, Ngô Diễm Đình vẫn còn đứng cạnh Lưu Vĩ Kỳ, giọng điệu thân mật.

"Từ mấy tháng trước." Lưu Vĩ Kỳ nhàn nhạt đáp.

Mời rượu xong, mọi người chúc phúc mấy câu rồi ngồi xuống ăn tiếp, Lưu Vĩ Kỳ liên tục gắp tôm biển, bóc vỏ rồi để vào bát Trình Dĩnh Văn.

Cô gái cười ngọt ngào với y, gắp tôm biển ăn.

Ngô Diễm Đình đang mời rượu ở chỗ khác, vừa hay quay đầu nhìn bọn họ thì bắt gặp cảnh này.

Trình Dĩnh Văn trùng hợp thấy được ánh mắt Ngô Diễm Đình, khóe miệng hơi hơi giương lên, như đang hả hê vì chiến thắng.

Muốn chia rẽ bọn tôi? Không dễ đâu nha!

Trình Dĩnh Doanh ngồi cạnh Trình Dĩnh Văn thì lại đang sầu người, Lôi Kiệt Bân liên tục ân cần gắp cái này múc cái kia cho cô, trong bát đã thành một ngọn núi nhỏ. Đối với người có khẩu vị vớ vẩn như cô, thật sự không thể ăn hết được, tên đầu sỏ này còn lấy lý do sinh em bé ra bảo cô ăn nhiều hơn.

Cô mới 22 tuổi, sinh gì mà sinh?

Mẹ Trình nhìn bộ dạng hai người Trình Dĩnh Doanh và Lôi Kiệt Bân ngượng ngùng xoắn xít, vừa nhìn đã thấy hấp dẫn, cười nói với mẹ Lôi.

Chẳng cần hai thanh niên này nói gì, nếu thật sự thích nhau, hành vi cử chỉ đều lộ ra hết, không che giấu được.

*

Đến lễ tốt nghiệp, Trình Dĩnh Doanh về trường dự lễ nhận bằng. Lôi Kiệt Bân đưa cô đến trường, nghi thức diễn ra trong sân vận động trường, học sinh ngồi tách ra với người nhà. Trình Dĩnh Doanh mời ba mẹ, chị gái, Lưu Vĩ Kỳ tới, bọn họ đã sớm ở trường đợi Trình Dĩnh Doanh.

Lôi Kiệt Bân lái xe tới bãi đỗ xe chỉ định, Trình Dĩnh Doanh xuống xe trước nói tạm biệt anh: "Bái bai anh Kiệt Bân, trưa chắc ba mẹ rủ em đi ăn, anh không cần đến đón em đâu."

Trình Dĩnh Doanh cởi dây an toàn xuống xe, Lôi Kiệt Bân tắt máy theo xuống.

Cô hỏi: "Anh làm gì đấy?"

"Đến lễ tốt nghiêp của em, lúc này thiếu anh sao được?" Lôi Kiệt Bân nói, anh muốn theo cô đi hết con đường nhân sinh, chuyện này sao có thể thiếu anh?

"Ba mẹ em... Em sợ họ hiểu lầm..." Trình Dĩnh Doanh nhỏ giọng nhắc nhở.

"Hiểu lầm gì?" Lôi Kiệt Bân không vui nhướng mày.

"Hiểu lầm... Hiểu lầm..." Trình Dĩnh Doanh không đáp nổi.

Đúng vậy, hiểu lầm cái gì, bọn họ vốn dĩ là một cặp.

"Em nói nhầm, là 'biết', sợ bị bọn họ biết..." Trình Dĩnh Doanh sửa lại.

Trình Dĩnh Doanh này, có đôi mắt to lại không biết nhìn mặt đoán ý người khác. Hôm đi ăn cưới về, mẹ Trình thông qua cử chỉ của hai người sớm biết họ có gian tình, lúc Lôi Kiệt Bân chuẩn bị về hoa viên Hào Cảnh, mẹ Trình vẻ mặt hiền từ dặn dò anh: "Kiệt Bân, nhớ đối xử tốt với Dĩnh Doanh."

"Này, hồi em học cao tam là anh giúp em học nên mới đỗ vào được trường này, bây giờ lại không cho anh dự lễ tốt nghiệp..."

"Đánh xong trai không cần hòa thượng*...Ơ?"

*Mình nghĩ câu này có nghĩa tương tự như "Ăn cháo đá bát", ai biết nghĩa làm ơn cmt xuống hộ mình với.

"Vậy anh cũng vào luôn đi..."

Lôi Kiệt Bân bày vẻ mặt ai oán, làm như Trình Dĩnh Doanh không đồng ý thì cô chính là tên cặn bã tội ác tày trời.

Lôi Kiệt Bân vừa lòng cười, đưa tay lên vuốt phần tóc mái bị rối của cô.

Trước tiên Trình Dĩnh Doanh dẫn Lôi Kiệt Bân đến tập trung với người nhà, sau đó lại đến chỗ cả lớp tập hợp.

Từ năm tư, đại đa số bạn học đã chuyển ra ngoài ở, Trình Dĩnh Doanh cũng có một khoảng thời gian không về trường. Kể từ khi bắt đầu đi thực tập, do yêu cầu của công ty cùng với yêu cầu của Lôi Kiệt Bân, hình tượng của cô đã thay đổi rất nhiều. Hình tượng thô kệch trước kia nay đã trở nên thời thượng hơn, khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa, có loại cảm giác bốn năm không biết Trình Dĩnh Doanh cùng trường là người đẹp.

Trình Dĩnh Doanh trò chuyện với bạn học một lúc, giới thiệu với người nhà bạn tốt ở kí túc xá bốn năm, lại rôm rả chuyện trò, sau đó đi theo mọi người lấy áo học sĩ, người nhà chờ ở ngoài lễ đường.

Hà Hạo Cảnh cũng về trường tham dự lễ tốt nghiệp, trở lại trường bị không ít đàn em khóa dưới quấn lấy kí tên, mãi mới xong thì mọi người đã thay xong quần áo đi vào lễ đường. Lớp trưởng của ban hắn cầm áo học sĩ trên tay, vội vàng gọi: "Ở đây, ở đây!"

Hà Hạo Cảnh nghe tiếng đi tới, lớp trưởng đưa cho hắn một bộ áo học sĩ, nói: "Nhanh vào trong toilet thay, điển lễ sắp bắt đầu rồi!"

Trong lúc vô ý Hà Hạo Cảnh nhìn thoáng qua chỗ người nhà sinh viên thấy một người đàn ông, quần xanh đen dài thoải mái, áo sơ mi trắng đơn giản, quần áo bình thường cũng có thể khiến người này trở nên nổi bật. Lúc này anh đang nói chuyện cùng một đôi vợ chồng trung niên với một cặp đôi trẻ.

"Sao hắn lại ở đây?" Hà Hạo Cảnh nhỏ giọng nói thầm, hồi trước lúc bộ phim của Mộc Tuyết bắt đầu quay, Lôi Kiệt Bân trở nên nổi tiếng, giám đốc của điện ảnh Nghênh Kiệt, Trình Dĩnh Doanh này cũng may mắn thật, leo được lên một thằng đàn ông tốt như thế, chắc chắn sau lưng đã làm ra một số chuyện.

Lúc trước Hà Hạo Cảnh tham gia《 Tân thần tượng toàn năng 》, tài nghệ của hắn không tốt hơn người khác là bao, do được Mộc Tuyết ủng hộ nên mới đạt hạng nhất. Bởi vì giải thưởng sau khi thắng vẫn còn, nhận không ít quảng cáo cùng một số hoạt động, hắn chỉ là một sinh viên ban marketing chuyên nghiệp đại học kinh tế, tài nghệ chắc chắn không thể bì lại những tân nhân khác được chỉ dạy tử tế.

Phim điện ảnh lớn yêu cầu diễn viên thực lực sẽ không tìm đến hắn, mấy bộ nhỏ lẻ lại quá mất giá. Từng nghĩ có thể dựa vào bộ phim của Mộc Tuyết để yên ổn đứng vững ở giới giải trí. Giai đoạn trước bàn chuyện hợp tác với Nghênh Kiệt, chỉ còn ký hợp đồng là xong, bên bọn họ đã từ chối không ít hoạt động, sau đó phía Nghênh Kiệt lại nói hợp tác thất bại, khiến hắn không thể hoạt động một thời gian, bỏ lỡ cơ hội tốt để phát triển.

Hồi Hà Hạo Cảnh tham gia tuyển chọn《 Tân thần tượng toàn năng 》, ngoại trừ cao ráo đẹp trai thì tài nghệ chỉ thường thường, không giỏi giang như người khác được dạy đàng hoàng, hắn đạt được hạng nhất hoàn toàn là do hưởng ké độ nổi tiếng của Mộc Tuyết. Giới giải trí là nơi mà các nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, lại là vòng hiện thực, hôm nay có thể nâng đỡ một Hà Hạo Cảnh, ngày mai cũng có thể tâng bốc một Hà Hạo Cảnh khác, không có thực lực thì sớm hay muộn cũng bị sóng to bao phủ, chỉ có nhân tài với thực lực thật sự mới có thể sông sót đến cùng.

"Kia là anh trai của Trình Dĩnh Doanh ban một." Lớp trưởng giới thiệu.

Dạo này Lôi Kiệt Bân rất nổi tiếng, thanh niên thích chạy theo xu hướng nên sẽ chú ý nhiều đến anh. Loại người cao ráo đẹp trai, thành tích tốt, lại làm chủ một công ty, tự khắc được nhiều người theo đuổi.

"Anh trai? Không phải là bạn trai?" Hà Hạo Cảnh kinh ngạc.

Trước kia Hà Hạo Cảnh cho rằng đây là người qua đường Trình Dĩnh Doanh kéo tới nhận làm bạn trai, khiến cho hắn mất hi vọng hợp lại. Trong lúc Hà Hạo Cảnh muốn dùng weibo khẳng định mình chính là bạn trai của Mộc Tuyết, nhưng hắn lại không có chứng cứ. Bọn họ từng hẹn hò một khoảng thời gian ngắn, khi đo năm tư đang bước vào cuối kì I, các bạn học vì chuyện thực tập học kì sau mà bôn ba khắp nơi, sẽ không để ý nhiều đến bọn họ, thậm chí là không rảnh để mà chú ý, chuyện này chỉ có bọn họ cùng một hai đứa bạn thân biết. Khi ấy Hà Hạo Cảnh chỉ muốn tìm phiếu cơm ngắn hạn, chuẩn bị lên Bắc Kinh nhưng lại không có lộ phí nên mới đi lừa tiền, sợ Trình Dĩnh Doanh có mâu thuẫn gì đó làm ầm ĩ lên nên bọn họ không có chụp ảnh chung, nội dung nói trên mạng xã hội cũng rất ít, bọn họ đều là liên lạc điện thoại như nhau. Hơn nữa sau đó Hà Hạo Cảnh còn thay số khác, không có lịch sử cuộc điện.

Không lâu sau, phim của Mộc Tuyết bắt đầu quay, thân phận của Lôi Kiệt Bân đồng thời lộ ra, giám đốc công ty điện ảnh, có thể nắm giữ sống chết của diễn viên.

Hà Hạo Cảnh lại không ngu, mình là một tân nhân, ngu gì mà đi đắc tội với một giám đốc công ty điện ảnh, tự tay chặt đứt tiền đồ của mình.

"Hai người trung niên kia là ba mẹ Trình Dĩnh Doanh, cô kia là chị, với cả bạn gái của chị. Vừa nãy cô ấy ở trước mặt người nhà tự mình giới thiệu với bạn học, có bảo đấy là anh trai. Làm sao là bạn trai được? Chắc kiểu như là anh họ thôi." Mặc dù lớp trưởng không cùng ban với Trình Dĩnh Doanh nhưng tâm hồn hóng hớt ai mà chẳng có, vừa vặn nghe được.

Hà Hạo Cảnh suy nghĩ cẩn thận, ngay từ đầu hắn đã thấy Trình Dĩnh Doanh có thể là có chút tiền trinh, mỗi tuần về trường học là có xe đưa đón, thỉnh thoảng sẽ có một vài món đồ lẻ tẻ đắt tiền, đoán chừng gia cảnh không tệ. Hỏi vay tiền cũng có thể ngay lập tức rút ra mấy ngàn tệ, sau này lại tương đối khó lấy ra. Về sau thấy người này chính là một kẻ vắt cổ chày ra nước, tìm đại một lý do chia tay, sau cô lại tìm hắn đòi tiền thì cảm thấy cô thô tục.

Hà Hạo Cảnh suy nghĩ, rất có khả năng là Trình Dĩnh Doanh muốn khảo nghiệm hắn, đầu tiên là Trình Dĩnh Doanh chính là Mộc Tuyết, từng có tin đưa là Mộc Tuyết chỉ viết sách cũng nhận được nhuận bút ngàn vạn tệ, còn một số bản quyền điện ảnh, tin tức tuyền truyền tác phẩm IP* trị giá ngàn vạn của cô che trời lấp đất nhiều vô kể. Bản thân Mộc Tuyết chính là một phú hào chính hiệu.

*Tác phẩm nổi tiếng của tác giả.

Hiện tại biết được nhà bọn họ với Lôi Kiệt Bân là họ hàng, Lôi Kiệt Bân là ông chủ lớn, nhà bọn họ cũng không khác bao so với Lôi Kiệt Bân.

Lần trước hắn chính mắt nhìn thấy Trình Dĩnh Doanh đi ra từ trong một tiểu khu đắt tiền, nơi đấy một mét vuông được tính bằng mười vạn tệ.

Chỉ trách cho Trình Dĩnh Doanh che giấu quá sâu, hắn không nhìn thấu độ giàu có của cô.

Anh trai làm chủ công ty điện ảnh, có thể nói loại diễn viên là loại.

Từ đầu tới cuối đều bị Trình Dĩnh Doanh này đùa bỡn xoay quanh.

Càng nghĩ càng tức!

Lễ tốt nghiệp sắp bắt đầu, từng nhóm học sinh lên sân khấu nhận bằng tốt nghiệp. Trình Dĩnh Doanh mặc áo học sĩ, tiến đến sân khấu nhận thưởng, mới đầu cô còn cho rằng đây chỉ là một chuyện cực kì bình thường, không nghĩ là khi lên sân khấu lại khẩn trương rồi kích động đến như này. Trải qua bốn năm đại học, cuộc sống vườn trường từng chút từng chút hiển hiển trong đầu, tại nơi đây gặt hái được tri thức và bạn bè.

Cô nhìn về phía khu gia đình đứng, Lôi Kiệt Bân ngồi cùng người nhà ở hàng đầu, vẫy tay với cô. May mà cô để Lôi Kiệt Bân tới, giờ phút này trừ bỏ cảm ơn công dưỡng dục của cha mẹ, cô muốn cảm ơn nhất là Lôi Kiệt Bân.

Hồi nhỏ quậy phá phản nghịch bỏ nhà đi bụi, nếu không có Lôi Kiệt Bân tìm cô về, cô sẽ như thế nào?

Thi đại học, nếu không có Lôi Kiệt Bân dạy bảo đàng hoàng, cô sẽ ra sao?

Cô phát hiện, bất luận khi nào, chỉ cần cô không thoải mái hoặc mê man, Lôi Kiệt Bân luôn bất chấp đi bên cạnh cô.

Trước kia coi việc anh đối xử tốt với mình là bình thường.

Hóa ra không phải.

Thế giới này vội vã bộn bề vô cùng, mỗi người đều có chuyện riêng của mình, không ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác.

Đó là người nhà nên mới vậy...

Đó là vì tình yêu nên như thế...

Đó là do bọn họ thích mình...

Đó là bởi anh ấy yêu mình.





------oOo------
Bạn cần đăng nhập để bình luận