Thập Niên 70: Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày
Chương 123
Huống chi anh cũng đã hai mươi sáu tuổi, có quyền tự mình lựa chọn, cũng sẽ chịu trách nhiệm về lựa chọn của mình.
"Cháu nghĩ kỹ rồi" Ánh mắt anh thâm trầm đáp: "Kết hôn với Ngọc Đào là kết quả suy nghĩ thấu đáo của cháu, cháu sẽ chịu trách nhiệm đối với chuyện mình làm, cháu tin tưởng cô ấy cũng nghĩ như vậy."
Bầu không khí trong phòng bởi vì lời khẳng định của anh càng ngày càng ngưng trọng, thái độ của ông nội làm cho Tống Mỹ Hoa rất lo âu, vô cùng lo âu, bà ta nghẹn một bụng tức giận kéo người đàn ông bên cạnh, ám chỉ cho ông ấy nói chuyện.
Lục Trung Triển cũng muốn đứng chung một chỗ với vợ mình, nhưng con trai quả thật cũng không còn nhỏ, lời nói của mình nó không nhất định sẽ nghe, hơn nữa thái độ này của bố rõ ràng chính là cùng cháu trai đứng chung một chỗ.
Ông ấy phớt lờ ám chỉ của Tống Mỹ Hoa, ho một tiếng, giả bộ lạnh lùng mở miệng: "Nếu con đã quyết định, về sau cũng đừng hối hận!"
"Con không hối hận." Lục Vân Dương lúc này đáp, anh sẽ quản lý thật tốt tình cảm của bọn họ, sẽ không để cho một ngày như vậy xảy ra lần nữa.
Sắc mặt Tống Mỹ Hoa khẽ biến: "Nhưng mà...
"Nhưng mà cái gì?" Lục Chí Quân cắt ngang bà ta nói: "Bố biết con đang lo lắng cái gì, đứa nhỏ Ngọc Đào kia đúng là có chút được nuông chiều, nhưng thực ra cũng không xấu, người nhà họ Tô như thế nào con cũng biết."
"Hiện tại con trai con tự mình lựa chọn, con phải tin tưởng thằng bé có thể bảo ban Tô Ngọc Đào, nếu như con còn không yên tâm, vậy kéo dài ngày kết hôn về sau một chút."
"Nhưng hôn sự cũng không được kéo dài quá lâu." Lục Vân Dương lại rất nhanh tiếp lời: "Dù sao lúc trước đã xảy ra chuyện, nếu cứ kéo dài, ngược lại cho mọi người một loại ấn tượng không tốt."
Nghe xem là ý gì? Anh ấy muốn kết hôn nhanh hơn một chút!
Tống Mỹ Hoa khóc không ra nước mắt, con trai bà ta, sao lại rơi vào tay Tô Ngọc Đào!
Lục Chí Quân có chút bất ngờ với quyết định này của anh: "Vậy anh đã hỏi ý kiến của nhà họ Tô chưa? Họ nói gì về cuộc hôn nhân này?"
"Nhà họ Tô không phản đối bọn anh qua lại." Lục Vân Dương nói: "Chuyện kết hôn anh đã thương lượng với Ngọc Đào, đều hy vọng sớm định cuộc."
Lục Chí Quân nhìn khóe môi anh mang theo nụ cười nhạt, bộ dáng rất sung sướng.
Ông yên tâm về nhà họ Tô, bổn phận thành thật, Tô Ngọc Đào lúc trước cũng là ông đã xem qua, không có vấn đề gì lớn, hiện tại lại càng không giống, là Lục Vân Dương tự mình quyết định.
"Được rồi." Ông cười nói: "Vậy thì đi cầu hôn sớm một chút rồi thuận tiện trực tiếp định hôn sự đi”
Chuyện muốn đi nhà họ Tô cầu hôn lân nữa cứ như vậy định ra, Lục Vân Dương hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, chờ ăn cơm tối xong, lại mò mẫm đi nhà họ Tô, nói tin tức này cho Ngọc Đào.
Sáng sớm hôm sau, Tống Mỹ Hoa dưới tình huống vạn lần không tình nguyện đi tìm bà mối kia, bà mối lần trước đã tiếp nhận cửa hôn sự này, lần này cũng chỉ đi qua, sau đó trực tiếp hỏi ngày cưới.
Lần trước bà nội Tô đi nhà họ Lục cầu hôn đã sớm xem kỹ ngày, hiện tại ngày vẫn chưa tới, nên nói: "Cứ theo ngày lần trước đi, ngày 27 tháng 9“
"Bà nội... Ngọc Đào bíu môi, hiện tại mới vào giữa tháng Tám, cách ngày cưới còn kém tận một tháng, quá lâu rồi: "Có thể chọn ngày sớm một chút không?”
Bà nội Tô hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái: "Đồ đạc chuẩn bị kết hôn không cần thời gian sao? Làm quần áo cưới của cháu cũng cần thời gian, không thể sớm hơn!"
Lục Vân Dương ho nhẹ một tiếng: "Bà nội, thế hơi lâu rồi, quân áo chúng ta có thể nhờ người làm giúp, cũng có thể đi mua, đến lúc đó con tìm vé cho bà."
Bà nội Tô: ...
Chuyện gì đã xảy ra với hai người này vậy? Thời gian này cũng không thể chờ được sao?
"Trước đây cháu đã xem qua ngày 9 tháng 9 rất tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận