Thập Niên 70: Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày
Chương 151
Đáy mắt đen nhánh của cô giống như là vì sao lấp lánh, cả người đều mang theo hào quang sung sướng, làm nổi bật cô tựa như sao.
Yết hầu Lục Vân Dương hơi lăn qua lăn lại.
Năm xưa trong nhà nghèo, anh hầu như không có sinh nhật, sau đó công việc cũng vân bận rộn, cũng căn bản không nhớ kỹ ngày này, hoặc là trong nhà sẽ làm bát mì cho anh trước và sau sinh nhật một năm nào đó, nhưng chính thức nói muốn một sinh nhật như vậy, suy nghĩ một chút hình như thật sự chưa từng có.
"Được." Cổ họng khô khốc của anh khẽ động, phút chốc cười lên: "Có phải còn có quà tặng hay không?”
"Làm sao anh biết?" Ngọc Đào liếc mắt một cái, lần trước đi mua khăn quàng cổ trở về, bởi vì tán gẫu một chút chuyện Tạ Uyển Trinh, phía sau cô quên kể khăn quàng cổ, sau đó nghĩ dù sao sinh nhật cũng sắp tới, cho nên sau đó cũng không lấy ra.
"Em đi lấy cho anh." Cô nói xong trực tiếp đứng dậy đi vào phòng.
Một lát sau, Lục Vân Dương nhìn thấy trong tay cô cầm một thứ gì đó đi ra, đưa cho mình.
"Lần trước em chính là bởi vì đi hợp tác xã cung ứng mua đồ này mà gặp Tạ Uyển Trinh" Ngọc Đào mở đồ ra đưa tới trước mặt anh: "Màu sắc này anh có thích hay không?”
Khăn quàng cổ màu lam nhạt, đường khâu chỉnh tê, kiểu dáng đơn giản hào phóng, là màu sắc và kiểu dáng Lục Vân Dương thích, ánh mắt anh đột nhiên có chút nóng, thì ra là bởi vì mua cái này mới thiếu chút nữa bị Tạ Uyển Trinh bày kế hãm hại. Đêm nay quả thật đáng để chúc mừng, không chỉ là vì sinh nhật của mình, mà còn bởi vì Tạ Uyển Trinh tự làm tự chịu!
Ngọc Đào nhìn ánh mắt người đàn ông không hiểu gì, lại nửa ngày không nhận lấy, tức giận phồng má lên: "Đây là khăn quàng cổ em thiếu chút nữa bị đưa đi nhà tù, anh không thích cũng phải thích!"
"Ai nói anh không thích?" Lục Vân Dương nhận lấy: "Em tặng cái gì anh đều thích, em không đưa anh cũng thích, chỉ là sau này gặp được người nhà họ Tạ bọn họ chúng ta vẫn nên rời xa một chút thì tốt hơn, nhà họ Tạ bọn họ hiện tại đều là đồ điên!"
Xảy ra chuyện như vậy, nhà họ Tạ ít nhiều sẽ không phục, cũng không dám cam đoan bọn họ sẽ không trả thù.
Ngọc Đào không phủ nhận lời nói của người đàn ông là đúng, nhưng lúc này, nhắc tới người nhà họ Tạ cũng có chút làm mất đi phong cảnh.
Cô cắn môi nhìn chằm chằm anh, ánh mắt sáng quắc: "Vậy nếu anh thích, tối nay em có thể ngồi trên đùi anh ăn cơm không?"
Ánh mắt cô nóng bỏng, lại hơi nghiêng đầu, nhìn thế nào cũng không đứng đắn lắm, động tác xoa khăn quàng cổ của Lục Vân Dương dừng một chút, lông mày khẽ nhướng lên: "Không thể."
"Tại sao?" Ánh mắt Ngọc Đào khế nhắm, chớp chớp mắt: "Tuy rằng cá và vịt nướng là em mua từ trong nhà hàng, nhưng thịt kho tàu và canh gà là do em tự mình làm, rất vất vả."
Em nấu ăn vất vả như vậy, ngồi trên đùi anh ăn cơm thì sao?
Người đàn ông đặt khăn quàng cổ trong tay lên ghế, giơ tay xoa xoa lông mày, nói chuyện nghiêm túc: "Vậy thì chúng ta không thể ăn cơm”"
Anh giống như thật sự nghe không hiểu ám chỉ của mình, Ngọc Đào trực tiếp chen lên đùi anh ngồi, hai tay lập tức ôm cổ anh, ở trong lòng anh liều mạng vặn vẹo thân thể ám chỉ: "Lục Vân Dương, anh không cảm thấy ăn cơm như vậy rất lãng mạn sao?”
Khóe môi Lục Vân Dương nhẹ nhàng nhếch lên: "Không hề."
Ngọc Đào nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, thấy anh tựa hồ không hiểu được ý tứ của mình, đưa tay trêu chọc yết hầu khẽ nhún của anh, giọng nói u oán: "Lục Vân Dương, gần đây anh đã lâu không giao lương thực..."
Cô ra sức vặn vẹo thân thể như vậy, thỉnh thoảng ma sát, Lục Vân Dương sao có thể không hiểu ý của cô, ngẫm lại, gần đây anh rất bận rộn, quả thật đã mấy ngày không làm.
Nhưng nhìn vẻ mặt u oán của cô, lại có chút muốn trêu chọc cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận