Thập Niên 70: Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày
Chương 84
Trong lòng cô ta không khỏi cảm thán, sao lại có một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy?
Nhưng ngẫm lại, Lục Vân Dương đẹp như vậy, em họ của anh ấy sao có thể kém được.
"Sao có thể nói vậy được?" Cô ta ngước mắt lên cười nói: "Em là đang giúp mấy chị em của chị làm chút chuyện mà thôi, em không nói ra ai mà biết?"
Ngọc Đào nhìn cô ta thản nhiên như thế, nghĩ thâm, có lẽ trước kia cô ta cũng lén lút làm chuyện tương tự như vậy chăng?
Khi mọi việc đã thỏa thuận xong, Lâm Lệ Phương dứt khoát mua đứt ba hộp son phấn, ba hộp còn lại chờ lân sau đến lấy.
Ngọc Đào thở dài cảm thán, rốt cuộc người ta là người có công ăn việc làm, trong túi luôn có tiên, đâu giống như cô hiện giờ túi trống rỗng?
"Đúng rồi, sẵn tiện chị có thể hỏi em một câu không?" Lâm Lệ Phương đột nhiên nhìn cô hỏi.
Ngọc Đào nghe vậy trong lòng nhảy dựng, không cần nghĩ cũng biết chuyện cô ta muốn hỏi chắc chắn liên quan đến Lục Vân Dương, ngay sau đó, cô thấy cô ta mở miệng: "Bác sĩ Lục có người mình thích chưa?"
Ngọc Đào: "...'
Chậc, cô biết ngay mài
Người đàn ông đó có gì đặc biệt mà lại khiến người ta yêu thích nhiều vậy không biết?
Cô ngước mắt lên, cười tủm tỉm nói: "Theo tôi quan sát thì có đó."
"A, có thật à?" Giọng của Lâm Lệ Phương giương cao lên. Ngọc Đào đặt ngón trỏ lên môi, phát ra tiếng "suyt".
Lâm Lệ Phương thoáng nín thở vài giây, sau đó mới nói: "Tiếc quá, chị còn định giới thiệu chị họ của chị cho anh ấy."
Chị họ cô ta làm việc trong đoàn văn công, ánh mắt cao không thể tưởng, đã hai mươi ba tuổi rồi mà vẫn chưa có đối tượng, người trong nhà ai nấy đều sốt ruột.
Cô ta còn muốn hỏi thăm thêm vài chuyện của Lục Vân Dương, nhưng bệnh viện có việc bận, cô ta vội vàng bỏ lại Ngọc Đào rồi chạy đi.
Ngọc Đào cẩn thận suy nghĩ lại lời vừa rồi, sau đó từ từ lấy lại tinh thần, vậy hóa ra, Lâm Lệ Phương cũng không phải là có tình ý gì với Lục Vân Dương mà là muốn giới thiệu Lục Vân Dương cho chị họ mình à?
Vậy thì chuyện này dễ xử lý hơn nhiều, cô không còn là tình địch của cô ta nữa, hợp tác sau này sẽ thuận lợi hơn.
Ngọc Đào mang theo năm đồng vừa kiếm được, chầm chậm đi về phía phòng khám.
Đợi đến phòng khám của Lục Vân Dương thì lại phát hiện anh không có ở đây, đợi một hồi cũng không thấy trở vê, Ngọc Đào đang buồn bực, chợt nhìn thấy anh từ hành lang bên kia đi tới.
Ánh mắt hai người đối diện với nhau trong không khí.
"Bác sĩ Lục!" Ngọc Đào hô một tiếng, đi về phía anh.
Bóng dáng và khuôn mặt quen thuộc xuất hiện, nhịp tim Lục Vân Dương không hiểu sao đột ngột tăng, bước chân cũng dừng lại, chờ cô đi tới.
Khi cô đi tới trước mặt anh, anh vô thức rũ mắt xuống nhìn về phía chân cô: "Chân của cô vẫn ổn chứ?"
"Chắc không sao đâu." Ngọc Đào ngước mắt lên cười: "Tôi định tìm anh giúp tôi kiểm tra đây."
Đáy mắt cô sáng long lanh, giữa hai hàng lông mày mang theo phong tình sáng rực, đôi môi mỏng hồng hào lấp lánh, gương mặt quyến rũ, xinh đẹp.
Lục Vân Dương hơi nhìn sang chỗ khác, hô hấp chậm lại: "Vậy vào thôi."
Anh không đến phòng khám bên kia, mà đi thẳng về phòng nghỉ bên cạnh, chỉ vào sofa bên trong bảo cô ngồi xuống.
Ngọc Đào thuận thế ngồi xuống, cô nhìn người đàn ông không khoác áo blouse trắng, tò mò hỏi: "Anh tan làm rồi hả?"
Lục Vân Dương ừ một tiếng, lại kéo một cái ghế đến đối diện cô, bảo cô đặt chân lên đó.
Chân Ngọc Đào vốn cũng không có vấn đề gì lớn, mấy ngày nay nghỉ ngơi đã sớm khỏi, cô nghĩ đến mục đích hôm nay mình tới đây nên không đặt chân theo anh, chỉ nghiêng người cười nói: "Anh đồng ý với tôi một chuyện nhé?"
Cô đột nhiên tới gân, một mùi hương xộc vào chóp mũi anh, Lục Vân Dương tựa như rơi xuống biển hoa, trong lòng anh đột nhiên lay động.
Yết hầu anh lăn qua lăn lại, ánh mắt va chạm với đôi mắt quyến rũ của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận