Thập Niên 70: Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày
Chương 61
Bệnh viện là một căn nhà mái bằng không quá bé, được thiết kế theo kiểu tứ hợp viện, rất nhiều người đi lại trên hành lang, cô mất một lúc mới tìm được bàn y tá để đăng ký lấy số.
Lúc này không có nhiều người đăng ký lấy số, y tá trẻ tuổi dường như hơi buồn chán, nghe cô nói muốn đăng ký số của Lục Vân Dương, ánh mắt cô ta nhìn cô như có gì đó không đúng lắm.
"Đã có rất nhiều người đăng ký, xếp hàng chờ bác sĩ Lục rồi, tôi giúp cô đăng ký bác sĩ Trịnh nhé!" Thái độ của cô ta hơi cương quyết.
Ngọc Đào khẽ mỉm cười: "Không, tôi muốn đăng ký bác sĩ Lục."
"Vậy cô phải đợi rất lâu đấy." Y tá quan sát cô gái xinh đẹp đến mức khiến người khác ghen tị. Chiếc váy màu hạnh nhân, son màu hồng nhạt, đôi má ửng hồng càng tăng thêm vẻ rạng rỡ, vừa nhìn đã biết trang điểm rất tỉ mỉ, không giống như đến khám bệnh, chắc là đến quyến rũ người khác.
Hồ ly tinhI
Lòng dạ thâm độc!
Ngọc Đào đón nhận ánh mắt có phần thù địch của cô ta: "Không sao, tôi có thể chờ”
Tuy không cam tâm tình nguyện nhưng y tá cũng không còn cách nào khác, chỉ đành viết số thứ tự, lúc đưa số cho cô còn mải nghĩ vẩn vơ.
Lẽ nào cô gái này có mối quan hệ gì đó với bác sĩ Lục?
Trang điểm ăn mặc như này, không phải là đối tượng xem mắt đấy chứ?
Bác sĩ Lục là bác sĩ xuất sắc nhất trong bệnh viện của họ, tuy hơi lạnh lùng nhưng rất đẹp trai, y thuật cũng tốt, được nhiều cô gái trong bệnh viện thâm thương trộm nhớ, nhưng đã rất lâu rồi mọi người chưa từng nghe nói anh có đối tượng.
Cô ta biến sắc, vội dò hỏi: "Em gái, em quen biết bác sĩ Lục à?"
Câu hỏi đột ngột khiến Ngọc Đào hơi bất ngờ, nhưng nhận thấy có vẻ cô ta khá thân thiết với Lục Vân Dương.
Cô khẽ mở miệng, đúng lúc định nói mình là vợ chưa cưới của Lục Vân Dương, cô lại sực nhớ ra hai nhà đã hủy hôn rồi.
Nếu nói là em gái...
Thì chẳng phải mình trở thành Lục Vân Chiêu sao?
Sau một hồi suy tư, cô mỉm cười, đáp: "Tôi là em họ xa của anh ấy"
Dứt lời, y tá ngẩn ngơ, ánh mắt bỗng sáng lên, cứ tưởng cô có quan hệ thân thiết gì đó với bác sĩ Lục, không ngờ là em họ.
Tốt quá rồi!
Thái độ của cô ta quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ, cười cợt nịnh nọt: "Hóa ra em là em họ của bác sĩ Lục, thảo nào xinh đẹp thế. Có phải người nhà em đều đẹp trai xinh gái như này không?"
"Em gái Tô, xin chào, chị là Lâm Lệ Phương." Cô ta cười híp mắt, đưa tay ra, vừa quan sát vừa nói: "Em thật sự khá giống bác sĩ Lục đấy"
"Nam thanh nữ tú, quả là người một nhà!"
Khóe miệng Ngọc Đào hơi giật giật, trong lòng cô hiểu rõ.
Rất có thể y tá này thâm mến Lục Vân Dương!
Cô quan sát tình địch một chút, sơ mi sợi tổng hợp, xăng đan hồng nhạt, hình như còn xịt nước hoa, vừa nhìn là biết giàu có hơn mình.
Não cô suy nghĩ nhanh lẹ, ý cười hiện trong đáy mắt, bắt tay một cách có lệ với cô ta: "Thực ra tôi cũng chỉ thường thường thôi, chủ yếu là do hôm nay trang điểm”
Lâm Lệ Phương cảm thấy cô em họ này khiêm tốn thái quá, nếu có thể sở hữu nhan sắc ấy, mình sẵn sàng đánh đổi năm cân mỡ trên cơ thểi
Nhưng xét thấy đối phương là em họ của Lục Vân Dương, cô ta đã coi Tô Ngọc Đào là một trong những người bạn tốt của mình, nên cũng cảm thấy lời nói này không khoe khoang chút nào.
"Nhưng em thật sự rất xinh, da trắng hồng, trang điểm cũng đẹp nữa." Cô ta nhìn cô với ánh mắt nịnh nọt, thầm nghĩ đến làn da vàng và đôi lông mày vẽ thế nào cũng không đẹp của mình, sự đối lập quả thật này có sức công kích quá lớn.
Nghe những lời ngưỡng mộ của cô ta, Ngọc Đào không hề cảm thấy thiếu tự tin, những lúc như này cô nên làm cho đối phương thấy tự tin mới đúng: "Chị cũng thế, ngũ quan hài hòa, góc mặt cũng đẹp nữa. Nếu chị trang điểm chắc chắn sẽ càng xinh xắn hơn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận