Thập Niên 70: Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày
Chương 145
"À" Tạ Uyển Trinh xấu hổ cười cười, hơi lui một bước: "Vậy không có chuyện gì đâu, tôi chỉ là tùy tiện hỏi một chút."
"Hai người các cô, rốt cuộc có muốn mua đồ hay không?" Nhân viên bán hàng vội vàng nhìn hai người còn chưa chọn xong, trong lòng cũng có chút không kiên nhẫn: "Nếu không thì không nên chắn ở phía trước."
"Đúng đấy, tôi đã đợi nửa ngày cũng không chen được phía trước...' Có người lúc này đáp.
"Hai người nhanh lên một chút, lát nữa tôi còn phải đi mua thức ăn, đi trễ chỉ còn đồ ăn thối..."
"Tôi có." Ngọc Đào trực tiếp đem khăn quàng cổ màu lam trong tay chọn được đưa qua: "Tôi muốn cái này, giúp tôi gói lại đi."
Nói xong, cô hơi sờ túi xách của mình một chút, dừng một hồi lâu, mới chậm rãi lấy tiền ra.
Nhân viên bán hàng kia cũng nhìn Tạ Uyển Trinh: "Cô có muốn mua cuộn len này không?”
Tạ Uyển Trinh vội vàng trả lại cuộn len sờ trong tay: "Cảm ơn, tôi không mua."
Ngọc Đào ngước mắt nhìn cô ta một cái, trong mắt có ý cười khó hiểu.
Ý cười kia mang theo mỉa mai, giống như đang trào phúng cô ta không mua nổi, Tạ Uyển Trinh có thể cảm giác được, nhưng cái này có quan hệ gì đâu, Tạ Uyển Trinh sẽ không thể ngờ được chuyện xảy ra tiếp theo làm cô ta ngay cả thi đại học cũng không thể tham gia.
Khóe môi Ngọc Đào nhếch lên một nụ cười yếu ớt, hơi lui vê phía sau, chuẩn bị rời khỏi. Ngọc Đào lại kéo cô vê phía mình, cười nói: "Đề thi thì tôi không có, nhưng Vân Dương mua cho tôi một quyển bài tập tham khảo, cô có cần không?"
Hai người ở rất gần nhau, tới mức gần như muốn ôm nhau, Tạ Uyển Trinh sửng sốt một chút, theo bản năng đẩy tay cô ra, lui vê phía sau kéo dài khoảng cách giữa hai người: "Được, bây giờ tôi đến hiệu sách bên cạnh xem một chút."
Vừa dứt lời, nhân viên bán hàng vừa rồi đã kêu lên: "Này, bút của tôi đâu?”
Có người muốn mua khăn quàng cổ, cô ấy đương nhiên phải lập hóa đơn, nhưng bút vừa rồi rõ ràng đặt ở trên quầy, thoáng cái đã biến mất, cây bút mới vừa mới phát ở văn phòng!
Cô ấy vừa kêu, người phía sau đã duỗi đầu nhìn về phía trước, nhìn chằm chằm nhân viên bán hàng, rồi lại nhìn Tạ Uyển Trinh và Tô Ngọc Đào.
"Vừa rồi rõ ràng đặt ở trên bàn, sao lại không thấy?" Nhân viên bán hàng thu hồi khăn quàng cổ và cuộn len trên quây cũng không thấy, nên giương mắt nhìn Ngọc Đào: "Cô chờ một chút nhé, tôi tìm bút của tôi."
Ngọc Đào liếc Tạ Uyển Trinh bên cạnh một cái, sau đó mang theo nụ cười đáp lại.
Tạ Uyển Trinh nhìn sắc mặt cô thong dong bình tĩnh, lông mày đột nhiên nhảy dựng lên, trong lòng cũng bắt đầu bất an.
Cô ta vốn muốn đi dạo quanh quầy khác chờ xem náo nhiệt, nhưng dưới loại cảm xúc bất an này, cô ta đột nhiên muốn đi về thẳng.
Đang định nhấc chân lên, lại bị Tô Ngọc Đào kéo lại một phen.
"Cô đi đâu vậy?" Ngọc Đào hơi nheo mắt lại hỏi cô ta.
Tạ Uyển Trinh thu lại vẻ mặt có chút bối rối, cười nói: "Vừa rồi không phải tôi nói với cô sẽ đi mua sách sao? Tôi sẽ đến hiệu sách."
"Gấp cái gì?" Ngọc Đào kéo cô ta đến quây, mặt mày mỉm cười nhìn cô ta nói: "Nhân viên bán hàng người ta nói bút không thấy đâu, chờ một chút hãng đi, bằng không bị người khác hiểu lầm trộm đồ cũng không tốt."
Lời này của cô nói quá mức rõ ràng, người phía sau lại đồng loạt nhìn qua, sắc mặt Tạ Uyển Trinh nóng lên, nếu như bây giờ đi, khẳng định sẽ bị hoài nghị, dứt khoát ở lại xem náo nhiệt.
“Tôi không vội." Cô ta cười nói.
Nhân viên bán hàng còn đang tìm kiếm cây bút trên mặt đất vội vàng đứng dậy, nghi hoặc nhìn hai người một cái.
Cây bút là văn phòng mới phân phối, rất mới, nhất định là đáng giá, vừa rồi hình như cô đặt ở trên quầy sau đó xoay người đi lấy cuộn len, sau đó lại muốn viết đơn thì không tìm được, toàn bộ quá trình cũng chỉ là năm phút nhìn khăn quàng cổ và sợi len này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận