Thập Niên 70: Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày
Chương 165
Triệu chứng lần này làm cho trong lòng cô càng thêm bất an, sáng sớm hôm sau, hai người sau khi rời giường liền trực tiếp đi đến bệnh viện.
Hai người đến rất sớm, Lục Vân Dương lại là bác sĩ, cho nên một loạt xét nghiệm không mất nửa tiếng đồng hồ đã kết thúc, nhưng kết quả xét nghiệm máu thì không ra nhanh như vậy!
Hai vợ chồng liên trông mong ngồi ở ghế chờ hành lang, nhìn người đến người đi, trong lòng càng ngày càng lo lắng.
Cuối cùng, người của khoa kiểm tra vừa gọi tên Tô Ngọc Đào, Ngọc Đào lập tức đứng lên nhận giấy xét nghiệm.
Ngọc Đào nhìn không hiểu các loại số liệu xét nghiệm máu trên đó, cô chuyển tay đưa cho Lục Vân Dương: "Anh xem trên đó viết gì?"
Lục Vân Dương vừa cầm lên tay, liếc mắt một cái liền nhìn thấy HCG và progesterone hiển thị ở trên đều đang tăng cao.
Là bác sĩ nội khoa, anh đương nhiên có thể lý giải rốt cuộc số liệu này có ý nghĩ gì, anh dùng sức nắm chặt giấy xét nghiệm, cổ họng giống như bị cái gì đó chặn lại, hơn nửa ngày không nói ra lời.
Cô ấy có thail
Anh được làm chai
Lục Vân Dương cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, vừa qua sinh nhật lần thứ hai mươi bảy, người phụ nữ của anh lại tặng cho anh một món quà lớn!!!
Khóe môi anh giật giật, muốn cười nhưng lại bận tâm đến cảm xúc của cô gái, vì thế nỗ lực đem ý cười trên khóe miệng đè xuống.
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của anh đang cố gắng nhịn cười, Ngọc Đào cho dù có ngốc đến đâu cũng đoán được kết quả, nhưng không nghe được đáp án chính xác, cô không từ bỏ ý định: "Rốt cuộc là như thế nào?"
Rất nhanh, người đàn ông ngước mắt lên nhìn cô, nhếch môi cười, trong lời nói không giấu được niềm vui và kích động: "Chúc mừng chúng ta, sắp được lên chức rồi"
Xung quanh hành lang có rất nhiều người đang chờ danh sách kiểm tra, thanh âm của anh có hơi lớn, vừa nói xong, ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người bọn họ.
Ngọc Đào nhìn chằm chằm vào mắt anh, thất thần một lát: "Anh, anh nói là thật sao?"
Lục Vân Dương gật gật đầu, duỗi tay ôm cô vào lòng, tựa như bọn họ nhận được bảo bối hiếm có, ôm chặt lấy, cúi đầu nỉ non bên tai cô: "Là thật sự, em có thai rồi."
Âm thanh của anh gần kề bên tai, Ngọc Đào nghe được rất rõ ràng, anh nói: Cô có thai rồi, mang thai.
Tuy rằng lúc trước Ngọc Đào không tình nguyện thừa nhận tình trạng thân thể của mình, nhưng cô cũng đã chuẩn bị tâm lý, rất nhanh cô liên lập tức phục hồi tinh thần đẩy người đàn ông ra.
"Vậy, vậy thì làm sao bây giờ?" Đầu óc cô có chút rối loạn, bọn họ thuận theo †ự nhiên, thuận theo nhanh vậy sao?
Lục Vân Dương nhìn cô, anh chưa từng thấy cô có vẻ mặt khẩn trương và không biết làm sao như vậy, anh đưa tay ôm lấy vai cô, nhìn chằm chằm đôi mắt đang mở to, đáng thương của cô: "Có phải em sợ không?”
Anh liếc mắt một cái đã nhìn thấu sự khẩn trương của cô, trong lòng Ngọc Đào thoáng chút an ủi, cô là hồ ly tinh, yêu tỉnh trời sinh không biết sinh con, đặc biệt trước kia cô đối với chuyện phàm nhân mang thai cũng chưa bao giờ để ý, chỉ nghe người ta nói phụ nữ sinh con giống như đi dạo một vòng Quỷ Môn quan, ai như vậy cũng đều sợ hãi mài
Ngọc Đào gật gật đầu, con ngươi đen nhánh không biết làm sao: "Em sợi"
Đàn ông chỉ cần làm cha, nhưng phụ nữ và đàn ông khác nhau, họ cần phải thừa nhận sự thay đổi tâm lý và thân thể, cho nên Lục Vân Dương có thể lý giải vì sao Ngọc Đào lại sợ hãi như vậy.
"Chúng ta về nhà trước." Anh nắm tay cô, nắm thật chặt: "Về nhà rồi nói sau, được không?”
Tuy Rằng Lục Vân Dương liếc mắt một cái là có thể nhìn ra số liệu trên danh sách kiểm tra, nhưng vẫn cầm tờ xét nghiệm đến phòng khám cho bác sĩ xem, xác định đã mang thai một tháng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận