Xuyên Thư Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon
Chương 107 - Món kho, tôm tích 4
Có lẽ bởi vì Thời Nhiễm sửa sang xong Đảo Tọa Phòng và phòng bên phía tây nên Trại Linh cảm thấy gần đây anh có thể thấy nhiều vận khí hơn.
Nhưng đều là mấy vận khí xanh vàng tạp giao.
Anh hoảng hốt nhận ra mình quên mất chuyện gì đó nên quyết định đi tìm các trạch linh chung quanh để hỏi.
Đa số trạch linh đều thích biến thành mèo hoang, bởi vì mèo hoang có thể trốn trong mọi ngóc ngách của căn phòng.
Trại Linh gặp được một chú mèo nhỏ màu cam ở gần chân tường của tòa tứ hợp viện gần đó, anh kêu meo meo meo với đối phương vài tiếng, đối phương thoăn thoắt hóa thành linh thể nói chuyện với anh.
Hơn nữa, đối phương thật sự không thấy ngại với thân hình và nhan sắc đó, trông là một trạch linh béo lùn chắc nịch, chiều dài không chênh lệch với Trại Linh lắm, nhưng bề ngang thì phải to gấp đôi Trại Linh.
Bảo sao anh nhìn con mèo nhỏ đó thấy rất giống bình gas.
Trại Linh âm thầm chửi bậy.
Bình gas vừa thấy Trại Linh thì run rẩy, run một hồi mới miễn cưỡng trưng ra vẻ mặt cười như khóc.
“Đại ca, anh có chuyện gì à?”
Trại Linh cũng không vòng vo, hỏi thẳng con mèo đó chuyện liên quan đến vận khí.
Bình gas mở to hai mắt, tiếc là cặp mắt của nó không lớn, cho dù cố gắng mở to hết cỡ cũng chỉ hơn được sợi chỉ một chút.
“Đại ca! Anh nói anh có thể nhìn thấy vận khí sao? Thật hay giả vậy? Đại ca, sao anh nhìn thấy được thế? Có thể dạy em không? Hu hu hu, có phải vận khí đều có một màu thuần cực đẹp phải không? Đại ca, anh cừ thật!”
Trại Linh: ???
Anh ấn bình gas xuống dưới chân để hỏi thêm vài câu, Trại Linh mới biết được cái gọi là vận khí là chuyện như thế nào.
Nói ngắn gọn, trạch linh tới một số tuổi nhất định, hơn nữa phải có quan hệ tốt với chủ nhân, hai bên người mèo hòa thuận vui vẻ mới có thể nhìn thấy vận khí của những người chung quanh hoặc cỏ cây, tòa nhà.
Kiểu vận khí này là một thứ rất khó nói rõ, cũng giống như con người suốt ngày lên mạng share cá chép cầu vận may. Có rất nhiều cách để tích lũy, có vận khí tốt thì cuộc đời sẽ rẻ sang hướng tốt đẹp hơn.
Trong đó, vận khí có màu xanh lá thuần là tốt nhất. Người có lòng dạ trong sạch là người chính trực thiện lương, sau này sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn.
Vận khí không tốt là màu vàng héo. Loại này, hoặc là do đó không phải người tốt, là loại tiểu nhân vô liêm sỉ, hoặc là do người đó vô tình gặp chuyện gì đó không tốt rồi bị ảnh hưởng.
Mà màu sắc của vận khí có thể vận chuyển cho nhau giữa người và trạch linh.
Trại Linh suy nghĩ rồi hỏi: “Vậy có màu xám thì sao?”
Bình gas lầm bầm: “Màu xám thì vận khí cực kỳ không tốt, hoặc là sắp gặp đại nạn.”
Trại Linh nghĩ thầm, nếu Thời Nhiễm mà biết thì sợ là sẽ khóc chết mất, sang năm không còn miếng để ăn luôn rồi.
Bình gas hâm mộ tiến lên, làm vẻ rất muốn cọ vào Trại Linh, nhưng lại không dám.
“Nghe nói có trạch linh có thể truyền lại vận khí… Đại ca, anh có thể cho em sờ anh được không?”
Trại Linh không nói lời nào, mắt mèo màu lam nhìn chằm chằm vào bình gas, chưa tới ba giây bình gas liền chịu trận, ngượng ngùng cười nói: “Em nói giỡn thôi… Ha ha, đại ca, sau này anh chính là đại ca của em, em muốn đi theo anh bươn chải!”
Đại ca có thể nhìn thấy vận khí! Loại đùi vàng to như này, bây giờ mà không ôm thì khi nào ôm!
Trại Linh ghét bỏ liếc con mèo cam đó một cái, không hề muốn thu nhận tiểu đệ bình gas ngu ngốc này.
Nhưng mà, đúng là những tin tức mà bình gas cung cấp cũng khá hữu dụng, thì ra con mèo này, ngoại trừ việc rửa chén thì vẫn còn có mặt khác lợi hại như vậy!
Trại Linh nhất thời cảm thấy nhận con mèo này cũng được, nó so còn chó ngốc Tiểu Nhị chỉ biết ăn rồi ngủ thì đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Bây giờ còn chó ngốc đó chỉ biết mỗi việc vẫy đuôi bán manh, cái gì cũng không được.
Đến tôm hùm đất cũng dám khi dễ con chó đó, có thể thấy được trình độ phế vật của nó.
Nếu xét trên phương diện như vậy, thì bình gas cũng không có gì không tốt, dù sao cũng có ích hơn con chó ngốc Tiểu Nhị kia nhiều.
“Được, vậy mày đi theo tao.”
Tiểu đệ +1
Trại Linh ăn giò thịt mà Thời Nhiễm cho anh, ăn được một nửa mới nhớ ra hiện giờ mình còn có hai tiểu đệ, tiểu nhị thì thôi khỏi nhắc tới, con chó ngốc nghếch đó, cho nó liếm chút mùi vị là được, nhưng còn con mèo bình gas thì vẫn nên phân cho nó hai miếng.
Nghĩ như vậy, Trại Linh lén liếc thoáng qua Thời Nhiễm.
Trên người Thời Nhiễm không thấy hiện vận khí, nhưng trong viện, phòng phía tây và Đảo Tọa Phòng được sửa chữa hoàn chỉnh, giờ phủ đầy màu xanh mát mắt.
Trại Linh u sầu, vận khí của Thời Nhiễm đâu?
Anh có nên đến hỏi bình gas một chút xem có cách nào khiến vận khí của con người tăng lên không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận