Xuyên Thư Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon
Chương 153 - Tiệc học lên 3
Thành phố B, khu biệt thự Thanh Giang.
Đỗ Tử Minh ưỡn cái bụng bia, cười như Phật Di Lặc. Vừa có kết quả thi đại học, trong khoảng thời gian này khóe miệng ông ấy chưa bao giờ hạ xuống. Thật sự vô cùng vui mừng!
Kết quả thi của con gái lọt vào ba hạng đầu toàn trường, với số điểm này, gần như là có thể tùy ý chọn trường trên khắp cả nước.
Đỗ Tử Minh hưng phấn như mình thi đỗ Trạng Nguyên, vào đêm có kết quả đã cầm điện thoại báo tin vui đến từng nhà người thân.
Bây giờ Đỗ Tử Minh đang đứng ở cửa lớn đón họ hàng, nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên.
"Ấy, chú Hai! Đến chia vui, tới thì tới thôi, mang đồ theo làm gì chứ."
"Chị Hai! Mau vào trong ngồi!"
"Dì họ! Lâu rồi chúng ta không gặp nhỉ!"
...
Đỗ Khả Tâm nhìn cha mẹ tiếp đón người thân bạn bè niềm nở hân hoan như thế, trong lòng cũng thấy vui vẻ xen lẫn một chút ngượng ngùng.
Còn đang thẹn thùng thì Đỗ Tử Minh bên kia đã gọi cô ấy.
"Khả Tâm tới đây đi con, lát nữa nói với em họ con phương pháp học tập gì đó đi... Tôi nói chứ con bé nhà tôi ấy à, mỗi ngày ngoài học ra thì chẳng làm chuyện gì khác! Ở nhà không học từ đơn thì làm đề thi. Tôi với mẹ nó đều bận, không ai rảnh để quản nó cả..."
Đỗ Khả Tâm: ... Cha à, mùi khoe khoang của cha bay tới chỗ con rồi này.
Đỗ Khả Tâm cũng biết nói hôm nay là ngày của mình, nhưng thật ra cũng là ngày của cha mẹ, thế là ngoan ngoãn đi sang nghe Đỗ Tử Minh ra sức khoe khoang, thỉnh thoảng cũng mỉm cười gật đầu.
Phụ huynh hai bên tham khảo vấn đề giáo dục con cái của nhau, vậy là nói mãi không ngừng được.
Ánh mắt của Đỗ Khả Tâm và em họ đối diện nhau, thấy trong mắt đối phương là cảm xúc chán nản không khác gì mình.
"... Cha mẹ, con dắt em gái vào phòng con ngồi một lát nhé."
Dưới chân hai cô gái như có bôi dầu, cách thật xa vẫn nghe thấy được Đỗ Tử Minh cười lớn rồi nói: "Đứng thứ ba toàn trường! Xếp hạng thành phố cũng không tồi..."
Em họ kéo cánh tay Đỗ Khả Tâm: "Toang rồi toang rồi, một năm kế tiếp chắc cha mẹ em sẽ nhắc mãi tới tên chị mất."
Đỗ Khả Tâm: "Chịu, ai mà không như thế chứ? Lúc trước cha mẹ chị cũng nhắc mãi tên của Đỗ Mỹ Như đó thôi."
Em họ: "Hâm mộ chị quá, dù thế nào thì ít ra cũng tốt nghiệp rồi. À phải rồi, hôm nay Đỗ Mỹ Như có tới không?"
Đỗ Khả Tâm: "Tới chứ, tháng trước chị ta nói là về nước mà."
Em họ đánh giá Đỗ Khả Tâm từ trên xuống dưới, Đỗ Khả Tâm bị nhìn đến mức dựng lông tơ.
"Em nhìn cái gì thế?"
"Em thấy chị cũng mạnh mẽ thật, nếu như chị ra nước ngoài thì đâu cần vất vả thế này. Giống như Đỗ Mỹ Như ấy, ra nước ngoài học đại học, rồi lần nào về nước cũng vênh váo tự đắc."
Đỗ Khả Tâm bật cười ra tiếng: "Chị đi học là để về nước xem thường người thân à?"
Em họ: "Nói vậy cũng đúng! Chị nhìn đi, chắc chắn vẻ mặt Đỗ Mỹ Như hôm nay không đẹp đâu."
Đỗ Khả Tâm: "Mặc kệ chị ta, chị mới mua hai cái váy mặt ngựa*, phối với mấy món phụ kiện thời nhà Minh, em có muốn xem không?"
*Váy mặt ngựa là một kiểu váy phổ biến vào cuối thời nhà Tống, Trung Quốc.
*Váy mặt ngựa là một kiểu váy phổ biến vào cuối thời nhà Tống, Trung Quốc.
Em họ: "Muốn chứ!"
...
Bên ngoài khu biệt thự Thanh Giang, một người phụ nữ trung niên nhướng cao chân mày và một cô gái còn trẻ tuổi đang đi về hướng biệt thự, từ lúc xuống xe tới giờ hai người vẫn luôn im lặng.
Sắc mặt Đỗ Mỹ Như còn đỡ, nhưng vẻ mặt mẹ cô ta lại chẳng ra gì. Im lặng không bao lâu đã bắt đầu lầm bầm làu bàu.
"Mới có kết quả đã đãi tiệc mừng đỗ đại học, ai không biết còn tưởng là thi được thủ khoa thành phố đấy chứ."
"Đãi ở nhà thì khoe cái gì mà khoe, năm đó con thi đỗ trường nổi tiếng ở nước ngoài, mẹ còn chi nhiều tiền đãi ở Thiêm Phúc Viện mà."
"Có học tiếp thì cũng chỉ là trong nước, lấy đâu ra tương lai chứ."
Mấy câu đầu Đỗ Mỹ Như còn cau mày nghe, chỉ cảm thấy mẹ cô ta nói không đúng chút nào. Nhưng nghe tới câu cuối thì vẻ mặt mới khá hơn một chút.
Trong lòng Đỗ Mỹ Như biết, trong cả họ thì gia đình mình không được tính là khấm khá, người thân trong nhà không kinh doanh thì làm chính trị. Mặc dù không phải ai cũng ở thành phố B, nhưng nếu so sánh thì cha mẹ làm công nhân viên chức trong doanh nghiệp nhà nước nhỏ như nhà cô ta không tính là nổi trội.
Cũng vì thế mà hai năm trước, khi tin Đỗ Mỹ Như thi đỗ trường nổi tiếng ở nước ngoài truyền tới, cha mẹ cô ta mới kích động đến vậy.
Kết quả chỉ chớp mắt, con gái của Đỗ Tử Minh, em họ của cô ta đã thay cô ta trở thành đứa con có thành tích tốt nhất nhà.
"Thôi bỏ đi mẹ, chúng ta tới ăn nên dù sao cũng phải để ý tới mặt mũi nhà người ta, đừng nói mấy lời thế này nữa, cứ như mình ghen tị người ta vậy."
Mẹ Đỗ Mỹ Như nghe thế thì suýt giậm chân: "Nhưng thành tích của nó thì tốt chỗ nào! Đại học trong nước, cho dù là hàng đầu thì cũng kém nước ngoài!"
"Được rồi, trong lòng mẹ hiểu, con không cần quan tâm nữa. Mẹ còn có thể nói gì trước mặt họ chứ. Mẹ con cũng không đến mức không biết tính toán như vậy."
Nói thì nói thế, nhưng mẹ Đỗ Mỹ Như đã quyết định, lát nữa tới bữa tiệc, kêu bà ta khen kết quả thi đại học của cháu tốt thì bà ta không muốn. Còn muốn nói vài câu xóc xỉa thì cũng không thích hợp. Không bằng lấy đồ ăn trong bữa tiệc ra nói, ai biết Đỗ Tử Minh nghĩ gì mà lại làm ở nhà. Đầu bếp đứng đắn đều ngồi yên trong nhà chờ người ta tìm tới cửa, còn loại đầu bếp mời tới nhà này thì sao mà tốt được?
Cũng chỉ là nhà giàu mới nổi, chẳng thể bằng nhà mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận