Xuyên Thư Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon
Chương 143 - Cơm nếp đen 4
Sau khi cơm nếp đen được đưa ra bán thì đương nhiên thứ này không hấp dẫn bằng bún.
Sợi bún làm thủ công, sau khi làm xong vẫn còn hơi ấm, bỏ thẳng vào nồi nấu sôi lên, chỉ riêng mùi gạo thôi đã rất thơm rồi.
Thời Nhiễm cố chấp thêm rau lang, một chút nấm hương thái hạt lựu và tôm khô vào trong bát bún nữa. Mùi thơm của ba thứ này lại càng làm nổi bật mùi của sợi bún.
Thời Nhiễm bưng bát cơm đứng trong cửa sân nhìn một đám lông lá chen chúc nhau trước mặt.
Chẳng biết rốt cuộc Trại Linh đã xảy ra chuyện gì mà gần đây mèo vào nhà thật sự hơi nhiều.
Trước kia chỉ có khoảng hai ba chục con thôi, nhưng bây giờ nhìn thoáng qua cũng thấy rõ là có đến bốn mươi con rồi!
Quan trọng nhất là mỗi khi ăn cơm chúng nó đều chia ra hai bên. Một bên vui vẻ gặm thức ăn cho mèo, một bên hút lấy hút để sợi bún.
Thời Nhiễm nhìn một chú mèo con nhỏ trong đám cục lông bò lên đầu một con mèo lớn màu đen vàng đan xen rồi chúi cái đầu nhỏ của mình vào trong bát bún vẫn còn hơi ấm.
Thời Nhiễm cảm thấy không chắc chắn lắm. Đây là mèo con mới sinh năm nay hay là “Hoàng thượng” kỳ quái như Trại Linh vậy?
Con mèo con kia chúi đầu vào trong bát, chỉ trong chốc lát cái đầu nhỏ đã ướt nhẹp, bắt đầu sùm sụp húp canh...
Thời Nhiễm vội vàng bỏ bát xuống đi tới lôi con mèo nhãi nhép này ra.
Có thể uống canh như uống nước như vậy hẳn là con mèo nhãi này không giống Trại Linh rồi.
Thời Nhiệm lau sạch cho nhãi con rồi nhét nó trở lại đội ngũ ăn thức ăn cho mèo.
Bên kia con mèo mẹ đang chúi cả người vào bát ăn uống vui vẻ, thấy mèo con quay lại bên người mình cũng chỉ liếm nó qua loa hai cái cho xong chuyện.
Thời Nhiễm chăm chú nhìn con mèo con kia. Dù cô đang làm ngành ăn uống thì việc nuôi mèo con trong nhà cũng là việc luôn khiến người ta kiêng kỵ.
Nhưng mà mấy con mèo này chỉ đến đây một lúc mà thôi.
Nếu không phải hơn chín giờ sáng một chút thì sẽ là hơn hai giờ chiều một chút.
Tóm lại là lần nào cũng có thể chọn đúng lúc không có ai xung quanh.
Thời Nhiễm cũng chuyển hết đồ cho mèo ăn vào trong sân, bình thường không để ai nhìn thấy là được.
Trại Linh đang bày ra dáng vẻ lười biếng. Một thời gian trước đã rong chơi khắp nơi rồi nên mấy ngày gần đây Trại Linh thích ở nhà hẳn, cả ngày lẫn đêm đều chỉ nằm ở nhà.
Cái giường mây mà Thời Nhiễm làm bây giờ gần như đã thành ổ mèo dành riêng cho Trại Linh rồi. Mỗi ngày nếu không phải nằm phơi nắng thì là dùng răng lôi cái chăn mỏng nho nhỏ mà Thời Nhiễm chuẩn bị cho mình đắp lên người rồi ngủ.
Thời Nhiễm cũng không để ý. Mèo mà, trời sinh đã vậy rồi.
Suy nghĩ của “Hoàng thượng” không ai đoán được đâu.
Chị Linh cũng bưng bát tới, trên mặt là một nụ cười híp cả mắt: “Ôi chao nhìn mấy đứa nhỏ lông lông này này, dáng vẻ tốt quá nhỉ.”
Chị Linh nhìn một hồi rồi không nhịn được mà vươn tay ra muốn vuốt lông tụi nó.
Thời Nhiễm cũng không ngăn cản vì lúc đang ăn cơm, mấy con mèo này thật sự là nói gì cũng nghe!
Mấy chục con mèo ở nơi này cô vuốt cả rồi...
Chị Linh liếc nhìn con mèo nhỏ có cái đầu còn hơi ẩm ướt kia rồi lấy từ trong túi ra một gói dải mèo, chọc chọc mèo con đến bên cạnh mình.
Nhiều cái miệng há to xin cơm như vậy nên Thời Nhiễm quyết đoán trộn luôn một lượng lớn thức ăn cho mèo và dải mèo rồi.
Lúc này, con mèo con nho nhỏ kia đang lảo đảo nghiêng ngả chân nam đá chân chiêu xông về phía chị Linh, trong miệng còn meo meo kêu lên.
Sau khi ăn xong một gói dải mèo, cuối cùng thì chị Linh cũng được như ý nguyện vuốt lông con mèo con này.
Chỉ là thấy mèo mẹ ở bên kia sắp ăn xong, chị Linh vội vàng bỏ mèo con xuống. Mèo mẹ mang con nhỏ không phải loài dễ chọc đâu.
Kết quả là con mèo mẹ có bộ lông màu quất kia ăn xong thức ăn cho mèo lại ung dung đi tới ngậm vào sau cổ mèo con.
Sau đó đưa nhóc con này tới trước mặt chị Linh.
Chị Linh cảm thấy được cưng mà sợ: “Cho tao hả?”
Mèo mẹ không nhịn được lắc lắc cái đuôi.
Bên kia vẫn còn hai con mèo con đang kêu meo meo nữa. Rất dễ nhận thấy chúng là anh chị em của con mèo con bị ngậm cổ này.
Mèo mẹ lại đẩy con mình về phía trước một cái rồi kêu mấy tiếng với chị Linh.
Chị Linh choáng váng ôm mèo con vào lòng mình. Mèo mẹ lại xoay người đưa hai đứa con nhỏ của mình vọt qua ngưỡng cửa rời đi.
Chứng kiến màn giao con này, trong lòng Thời Nhiễm cảm thấy hơi ghen tị. Tại sao mấy ngày gần đây con mèo mẹ này lăn lộn ăn uống ở đây mà không đưa mèo con cho cô chứ?!
Trại Linh ở sau lưng cô lật người một cái, cảm thấy rất đắc ý. May mà anh đã cảnh cáo đám mèo ăn chực này rồi, nếu không có khi thật sự sẽ có mèo đưa con cho Thời Nhiễm cũng nên!
Nhà này có một con chó ngu xuẩn Tiểu Nhị kia là đủ rồi! Anh không muốn lại có thêm một con mèo ngu ngốc nữa đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận