Xuyên Thư Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 154 - Tiệc học lên 4




Trong lòng mẹ con Đỗ Mỹ Như đều có suy nghĩ của mình, còn Đỗ Tử Minh lại vô cùng vui vẻ.
"Chị dâu Hai, Mỹ Như, chỉ chờ hai người thôi đấy!"
Mẹ Đỗ Mỹ Như nhếch miệng tạo thành một nụ cười khẽ, đưa quà mình mang tới.
Miệng thì nói: "Trên đường kẹt xe, chúc mừng nhé chúc mừng nhé."
Vợ chồng Đỗ Tử Minh cứ như mang hết nụ cười của cả đời ra dùng vào hôm nay, trên mặt như được phủ một quầng sáng, vẻ mặt xán lạn khiến trong lòng mẹ Đỗ Mỹ Như càng thấy bực bội hơn.
"Khách sáo quá, bây giờ Mỹ Như cũng là con gái lớn rồi, trông xinh chưa kìa... Mau vào nhà ngồi, đủ người là có thể dọn thức ăn lên!"
Đỗ Mỹ Như và mẹ Đỗ bị hai vợ chồng vui mừng hớn hở kéo vào nhà, họ hàng hai bên nhà đã đến gần như đông đủ rồi, vô cùng náo nhiệt, chiếm hết diện tích trong phòng khách vốn rất lớn.
Mẹ Đỗ càng nhìn càng thấy khó chịu trong lòng, Đỗ Tử Minh kinh doanh ăn nên làm ra nên nhóm người thân này cũng nể mặt. Chứ khi đó nhà bà ta đãi tiệc, mọi người không tới đông đủ như hôm nay.
Hai mẹ con được xếp vào bàn chính, sau đó nghe thấy Đỗ Tử Minh gân cổ kêu.
"Đỗ Khả Tâm! Mau xuống dưới đi con! Sắp mở tiệc rồi!"
Trong lúc nói thì bảy tám đứa bé từ trên tầng lao xuống như một cơn gió xoáy, Đỗ Khả Tâm và em họ đi ở cuối hàng.
Nhân vật chính vừa tới, đầu tiên là Đỗ Tử Minh kéo cô ấy tới từng bàn để khoe con gái.
"Đây là chú họ của con, lúc con còn nhỏ còn từng bế con nữa đấy."
"Con chào chú họ ạ."
"Khả Tâm biết phấn đấu quá, trong đám con cháu nhà ta thì có cháu thi tốt, đứa con nhà chú năm nay học lớp chín, phải cố gắng học hỏi cháu mới được."
"Đây là cậu họ của con."
"Con chào cậu họ ạ."
...
Đỗ Khả Tâm đi theo sau lưng cha mẹ, chào hết một lượt tất cả mọi người.
Đỗ Tử Minh là một người làm ăn, nhưng vẻ khiêm tốn chững chạc trên thương trường thường ngày đã không còn, bây giờ chỉ cười như Phật Di Lặc thôi.
Chỉ là những người ở đây đều có tuổi rồi, có ai không hiểu được sự vui sướng trong lòng Đỗ Tử Minh chứ? Không nói những chuyện khác, nếu con cái nhà mình cũng thi được hạng ba toàn thành phố thì mình cũng sẽ biểu hiện như thế thôi.
Người duy nhất thấy không vui trong lòng chính là mẹ của Đỗ Mỹ Như.
Trong lòng bà ta thấy không dễ chịu, cảm thấy Đỗ Tử Minh là tên đần, trong nước thì có trường nào tốt chứ? Cho dù là đại học top 2 thì cũng chẳng là gì trong bảng xếp hạng thế giới. Chất lượng và quy mô kém xa trường ở nước ngoài.
Nghĩ tới đây, bà ta lại thầm an ủi bản thân, cho dù Đỗ Khả Tâm thi tốt thì sao, tương lai tốt nghiệp rồi cũng chỉ có thể lăn lộn trong nước thôi, sao mà có tương lai được!
Nhìn lại con gái bà ta xem, bây giờ đã là sinh viên của trường đại học nổi tiếng nước ngoài, chờ khi tốt nghiệp thì tìm luôn công việc ở bên đó để lấy thẻ xanh.
Không phải mạnh hơn trong nước rồi à?
Nghĩ như vậy, bà ta nén chút cảm giác khó chịu trong lòng mình xuống.
Lấy thấy bên kia nhóm họ hàng đang vây quanh Đỗ Tử Minh, trong từng ánh mắt lời nói đều lộ ra sự hâm mộ. Bà ta cắn môi dưới, cất cao giọng kêu: "Tử Minh à, có phải nên dọn thức ăn lên rồi không?"
Cho dù bản thân bà ta biết chắc chắn tương lai của Đỗ Khả Tâm không bằng con gái mình, nhưng bây giờ bảo bà ta nhìn vẻ phơi phới của đối phương thì bà ta không muốn chút nào.
Vẫn nên dời mắt sang đồ ăn hôm nay đi.
Đỗ Tử Minh liếm môi chưa đã thèm, nếu không phải có người cản thì ông ấy chỉ hận không thể nói hết cả ngày hôm nay. Cho dù đàm phán thành công một vụ làm ăn cũng không thể sánh bằng niềm vui của ông ấy hôm nay.
"Ấy chà tôi quên mất thời gian, Khả Tâm à, con ra ngoài bảo người ta có thể dọn món lên rồi."
Đỗ Khả Tâm gật đầu, xoay người ra cửa.
"Này, lão Đỗ à, anh dạy con gái thế nào vậy, vừa học giỏi lại còn nghe lời hiểu chuyện. Nhìn lại cái đứa nghịch ngợm nhà tôi..."
"Từ nhỏ Khả Tâm đã rất ngoan rồi, đám nhỏ cùng lứa này chỉ có con bé hiểu chuyện thôi."
...
Mẹ của Đỗ Mỹ Như ngồi phía sau gần như sắp không giữ được biểu cảm.
Nói trong đám nhỏ lứa này chỉ có Đỗ Khả Tâm hiểu chuyện là sao?
Hai năm trước mấy người đâu có nói như thế!
Không phải nói Mỹ Như nhà họ mới là đứa hiểu chuyện nhất sao?
Đỗ Mỹ Như giật nhẹ tay áo mẹ mình, mặc dù trong lòng không thoải mái nhưng cũng hiểu được đây là lời mấy người họ hàng nói tùy theo trường hợp.
Dù sao đây không phải là nhà mình, hôm nay người ta tới để ăn mừng Đỗ Khả Tâm thi được kết quả tốt, đương nhiên sẽ nói lời nào xuôi tai rồi.
Chỉ có mẹ cô ta xem những lời nói đó là thật thôi.
Trong bầu không khí hòa thuận vui vẻ, cuối cùng cũng đến lúc thức ăn được mang lên.
Đỗ Khả Tâm vừa về tới chỗ ngồi thì đã có người bưng khay tới dọn thức ăn lên.
Bốn món chay được dọn lên trước.
Mẹ Đỗ Mỹ Như còn chưa nhìn rõ món ăn đã cười ha hả mở miệng: "Tôi thấy đầu bếp mà Tử Minh thì sao mà bằng..."
Đột nhiên lời nói bị nghẹn trong cổ họng.
Trước mắt là bốn món chay được bày ra, khiến mẹ Đỗ Mỹ Như cuối cùng không nói nên lời nữa.
Không cần nói cũng biết bốn món chay được bày biện khéo léo, nhưng quan trọng là bốn món ăn này được làm thành hình giấy, bút, cục tẩy và hộp đựng bút.
Bút được đặt trong cái đĩa dài, có dùng nấm mối da đen để tạo thành bút chì, có cà rốt là cán bút và hành xắt sợi làm đầu bút lông, còn có bút bi làm từ ngó sen. Một đĩa bày mười mấy loại khác nhau từ màu sắc tới hình dáng. Chưa quan tâm tới hương vị thế nào, chỉ riêng cách trình bày này đã khiến mọi người phải cảm thán với sự khéo léo của đầu bếp.
"Tử Minh mời đầu bếp này ở đâu thế? Trông món này ngon quá đi!"
"Khoan động vào, để tôi chụp hình trước đã!"
"Đỉnh thật!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận