Bị Tiểu Tam Hãm Hại, Ta Trọng Sinh Về Cổ Đại

Chương 370



Trong phòng lại là một hồi trầm mặc, sau đó là âm thanh khen không dứt.
“Đáng thương tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, lão gia tử vẫn đau lòng nhi tử, nghĩ chu đáo a.”
Công văn nhà Liên Thủ Tín có thể thuận lợi thông qua, đến phiên nhà Liên Thủ Lễ phải cần Liên Thủ Tín đáp ứng điều kiện này mới được.
“Không cần công văn gì, chúng cháu cũng sẽ chiếu cố nhà Tam bá.”Đúng lúc này, Ngũ Lang đi đến nói ra.
“Tam bá, Tam thẩm mình không ra ở riêng, không có chỗ ở, không có cái ăn, hiện tại cứ đến ở cửa hàng chúng ta, chúng ta bao ăn ở toàn bộ.” Trương thị ở bên ngoài lớn tiếng nói.
“Đem những lời này viết thêm vào, ta ấn dấu tay, con của ta cũng làm thế.” Liên Thủ Tín nói.
Liên Thủ Lễ cùng Triệu thị, tính tình tuy mềm yếu, nhưng là người trung thực, phúc hậu, cần cù, chịu bỏ sức lực để làm việc. Cộng thêm Liên Diệp Nhi, ba người đều là người hiểu lý lẽ, giữ bổn phận. Người như vậy làm cho người khác đều đau lòng, đáng giá để trợ giúp.
Một nhà Liên Thủ Tín, đối với một nhà Liên Thủ Lễ lòng tràn đầy đồng tình, hơn nữa từ trước bọn hắn ở chung cũng rất tốt. Bọn hắn đã sớm muốn giúp một nhà ba người Liên Thủ Lễ, chỉ là trở ngại chưa ra ở riêng, khả năng giúp đỡ của bọn hắn vô cùng có hạn. Hiện tại một nhà Liên Thủ Lễ phân ra ở riêng, bọn hắn đương nhiên phải giúp.
“Việc này, lão gia tử quả là có một mảnh hảo tâm.” Lão Kim đúng lúc này cũng mở miệng.”Cả nhà Liên Tứ huynh đệ có tình có nghĩa. Nhưng mà, ta cảm thấy việc này không thích hợp cho lắm.”
Mọi người đều nhìn về phía lão Kim.
“Ta cảm thấy, mặc dù lão gia tử không nói những lời này, ở trong công văn cũng không ghi cái gì. Liên Tứ huynh đệ cũng sẽ không mặc kệ Liên tam huynh đệ. Nhưng nếu ghi những lời này vào công văn, còn ghi cùng với chi phí dưỡng lão Liên tam huynh đệ cho lão gia tử cùng lão thái thái, cái này không thích hợp lắm. Muốn viết, vậy cũng phải ghi ra chỗ khác. Nếu không, chuyện này truyền ra ngoài, không biết mọi người sẽ nghĩ như thế nào.”
“Vì thế, việc này nếu phải viết vào công văn, những kẻ tiểu nhân sẽ đối với Liên Tứ huynh đệ không cung kính, cũng xem thường Liên tam huynh đệ.”
“Lão Kim đại ca nói rất đúng.” Lão Hoàng nói.
“Đây là ta nhất thời nóng vội.” Liên lão gia tử suy nghĩ một chút liền nói, “Ta vốn nghĩ, nhà Lão Tam nhân khẩu đơn bạc. Chúng ta đi theo Đại ca hắn, Nhị ca hắn cũng đi cùng, trong nhà chỉ còn có hai nhà bọn hắn. Hiện tại nhà Lão Tứ so với nhà lão Tam thì tốt hơn, đinh khẩu cũng nhiều. Để cho lão Tứ giúp đỡ, chiếu khán lão Tam. Ta đi cũng yên tâm hơn. Khi viết công văn, thuận tiện thêm một điều này cũng được.”
“Nhưng mà, vừa rồi ta đã nghĩ lại, mọi người nói rất đúng. Việc này, không cần ghi vào trong công văn. Lão Tứ, ta tin hắn. Có hắn và những lời Ngũ Lang vừa nói trước mặt mọi người, ta cũng an tâm.”
“Lão gia tử là người hiểu lý lẽ.”
“Đúng vậy. Liên lão gia tử là người hiểu chuyện, đau lòng nhi tử, còn chịu nghe khuyên giải.”
“Già rồi, có một số việc cũng không chu toàn được. Còn phải nhờ mọi người mới hoàn hảo được.” Liên lão gia tử cười nói.
Cùng là huynh đệ muốn ra ở riêng lại muốn đệ đệ chiếu cố ca ca mà phải ghi vào công văn, chuyện này vốn có chút chẳng ra cái gì cả. Liên lão gia tử là người hiểu chuyện, ông không phải là không nghĩ tới điểm này. Nhưng ông vẫn ở trước mặt mọi người nói ra như vậy, nguyên nhân là vì quá lo lắng Liên Thủ Lễ? Hay còn có những nguyên nhân khác nữa ?
Liên Mạn Nhi suy nghĩ. Nhưng ngay lập tức đem sự kiện này ném qua sau đầu, không để tâm nữa. Những chuyện đúng sai của Liên gia, tin tưởng những người ở chỗ này, còn có người vây xem bên ngoài. Không người nào là không rõ ràng đâu. Cuối cùng để cho Liên lão gia tử vãn hồi chút ít thể diện, nàng sẽ không tiếp tục cạn tàu ráo máng.
Quan trọng nhất là bọn hắn cùng một nhà Liên Diệp Nhi, đều nhẹ nhàng khoan khoái phân đi ra. Liên Thủ Tín cùng Trương thị không bánh bao nữa rồi. Hơn nữa, bọn hắn cũng nhân nghĩa đến tận cùng. Mười hai mẫu đất, năm gian phòng ốc, hai vườn rau, tại Tam Thập Lý doanh tử, làm chi phí dưỡng lão cho hai người già, thì tương đương đầy đủ rồi.
Hơn nữa, Liên lão gia tử cùng Chu thị còn có hai người con trai khác. Một trong đó còn làm quan nữa. Hôm nay, hai người bảo vệ cho nhóm bọn hắn như thế, tin tưởng bọn hắn sẽ cảm kích, rồi hồi báo.
Phần công văn này của Liên Thủ Lễ viết xong rồi, tất cả mọi người xem qua rồi cũng lăn dấu vân tay, lại cho Liên Thủ Nhân cầm đi Tây phòng, cho Chu thị xem.
Lần này. Liên Thủ Nhân không có trở về nhanh như vậy, nhưng từ Tây phòng truyền tới tiếng khóc mắng của Chu thị.
Liên Diệp Nhi lập tức khẩn trương lên, cơ hồ muốn đem hai lỗ tai dựng thẳng lên mà nghe động tĩnh trong phòng. Liên Diệp Nhi sợ hãi, Chu thị sẽ không công nhận công văn này.
Sau nửa ngày, Liên Thủ Nhân mới trở về, công văn gần như bị xé thành hai nửa, nhưng Chu thị vẫn ấn dấu vân tay ở trong đó.
Liên Diệp Nhi nhẹ nhàng thở ra, Liên Mạn Nhi thì thay Liên Diệp Nhi thở dài một hơi.
Nhưng mà, một vấn đề khác lại xuất hiện.
Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa những người này đều phải rời đi, không có ai nguyện ý lưu lại. Nhưng phòng ở trong nhà cần có người chiếu khán, vườn trước vườn sau, gà heo cũng cần người chăm sóc, còn có hoa màu ở ruộng cũng cần thu hoạch, sang năm còn phải tiếp tục trồng trọt. Tam Thập Lý doanh tử là gốc rễ của người Liên gia, Liên lão gia tử chưa từng nghĩ tới việc bán đi cái nhà này hoặc là những thứ đó.
Liên lão gia tử nói để cho Liên Thủ Lễ ở trong nhà như trước.
“Tuy đã ghi vào trong công văn, ta và mẹ con không già đến nỗi đi không nổi, bò không được, tự chúng ta có thể làm, không cần mấy đứa nuôi sống. Đợi về sau chúng ta đi lại không nổi thì mới cần dùng đến những thứ này.”
Ý tứ của Liên lão gia tử là hết thảy mọi thứ trong nhà, đều để Liên Thủ Lễ chiếu khán.
“Không, cha, con về sau sẽ tiếp tục ở chân núi làm việc, Diệp Nhi cùng mẹ nó phải ở cửa hàng lão Tứ, chúng con cũng rất bận rộn. Những thứ này ngài hãy cho người ở lại trông coi a.” Liên Thủ Lễ vội vàng nói.
Liên Thủ Tín cũng khoát tay, hắn thật không dám dính đến mẹ ruột của hắn cùng những bảo bối của Chu thị.
Mọi người đều đã nhìn ra, hai huynh đệ Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Tín một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Bọn hắn sợ hãi, có công văn rồi bọn hắn cũng không dám dính dáng đến những sự tình như vậy của phòng trên Liên gia. Có thể thấy được, trong suy nghĩ của bọn hắn những người của phòng trên có hình tượng như thế nào, danh tiếng như thế nào rồi.
Chính người của Liên gia cũng không chịu dính, như vậy người bên ngoài cũng không dám rồi.
Những vật quý giá này muốn ba năm bán bốn trăm lượng bạc, giá như thế thì chó cũng không để ý tới!
Vương cử nhân, Vương Ấu Hằng, Vũ chưởng quỹ, lão Kim, lão Hoàng, phụ tử Ngô Ngọc Quý đều đứng dậy cáo từ, một nhà Liên Mạn Nhi cũng nhân cơ hội này từ phòng trên đi ra.
Vũ chưởng quỹ, lão Kim, lão Hoàng, phụ tử Ngô Ngọc Quý cùng với Liên Thủ Tín đi qua một bên nói chuyện.
Vương Ấu Hằng vẫy vẫy tay gọi Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi lôi kéo tiểu Thất chạy tới.
“Ấu Hằng ca.”
“Muội không bị sợ hãi chứ?” Vương Ấu Hằng cười hỏi.
“Nhà của chúng muội…cũng đã quen rồi. Lần này, thật sự là không có cách nào rồi.” Liên Mạn Nhi giận dữ nói.
“Về sau có chuyện gì, cho người đi nói với ca một tiếng, chắc chắn sẽ có biện pháp mà.” Vương Ấu Hằng nói.
“Dạ.” Liên Mạn Nhi khẽ gật đầu, nàng biết rõ ý tứ của Vương Ấu Hằng là nếu nàng gặp chuyện khó khăn gì, không phải sợ, cũng đừng nghĩ cực đoan, đi tìm hắn. Hắn sẽ nghĩ biện pháp cho nàng.
Vương Ấu Hằng cúi đầu nhìn Liên Mạn Nhi, còn muốn nói cái gì đó, chỉ nghe thấy Vương cử nhân gọi hắn đi qua.
“Ta đi trước, hai ngày nữa sẽ nói tường tận hơn.” Vương ấu hằng lên đường.
“Vâng, ca đi mau đi, Ấu Hằng ca.”
Vương Ấu Hằng vừa đi, Hỉ Bảo liền đi đến.
“Mạn Nhi…”
Chuyện ngày hôm nay, may mắn mà có hai phụ tử lão Kim cùng Hỉ Bảo người sảng khoái nói chuyện sảng khoái, Liên Mạn Nhi đối với Hỉ Bảo, cũng có chút hòa hoãn hơn.
Hỉ Bảo thấy sắc mặt Liên Mạn Nhi hòa hoãn, lập tức vui vẻ ra mặt. Lại bước lên trước hai bước.
“Mạn Nhi.” Trương thị ở trong Tây sương phòng gọi.
“Mẹ ta gọi ta rồi.” Liên Mạn Nhi quay người chạy vào Tây sương phòng.
Hỉ Bảo ngây ngốc đứng ở đó, vẻ mặt thất vọng.
Tiểu Thất nhìn Hỉ Bảo, quay người cũng muốn đi.
“Tiểu Thất, ca mang ngươi đi chơi. Nhà của ca có nhiều đồ chơi, có ngựa lớn, ca dạy ngươi cưỡi nhé. Ngươi mỗi ngày phải đi học đúng không, ca cưỡi ngựa đón ngươi nhé…” Hỉ Bảo cúi người nhìn tiểu Thất thiết tha nói.
“Nha…” Tiểu Thất ngẩng đầu, hai người hai cặp mắt đen láy nhìn nhau thật lâu. Tiểu Thất giòn giã nói câu, “Không cần.” rồi chạy mất.
Lão Kim đi tới, ha ha cười dụ Hỉ Bảo ủ rũ đi về.
Tiễn mọi người về xong, người hai nhà Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Tín ngồi ở trong Tây sương phòng, Liên Diệp nhi có vẻ mặt hưng phấn.
“Mạn Nhi tỷ, muội không phải đang nằm mơ a, nhà của muội cũng được ra ở riêng!” Liên Diệp Nhi nói.
“Không phải nằm mơ, là sự thật.” Liên Mạn Nhi cười nói. Đáng thương Liên Diệp Nhi, mình không ra ở riêng, còn cao hứng như vậy. Bởi vậy có thể thấy được, thời gian qua các nàng đã bị hành hạ như thế nào.
“Bà nội bọn nhỏ đây là hận chúng ta a. Sao bà có thể ra tay như thế này. Ta cũng có nhi tử, ta nghĩ mãi cũng không rõ, trong nội tâm bà ấy rốt cục nghĩ như thế nào. Bà ấy sao lại làm thế? Chúng ta cũng không làm chuyện gì có lỗi với bà.” Trương thị đang bôi thuốc lên mặt cho Liên Thủ Tín, đau lòng nói.
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh thở dài. Chu thị hận các nàng, là không cần lý do. Hơn nữa từ nay về sau, chỉ sợ Liên lão gia tử cũng hận các nàng. Dù sao, hôm nay nàng cùng Liên Diệp Nhi đã làm vỡ lở mọi chuyện, gọi mọi người tới, tình hình nội bộ của Liên gia hoàn toàn bị phơi ra ánh mặt trời rồi.
“Nghỉ không ra thì đừng nghĩ nữa. Ta cũng không muốn nghĩ nữa.” Liên Thủ Tín nói, “Về sau, ta sống vì ta thôi. Đúng rồi, phòng ở còn chưa hoàn thiện, hiện tại chúng ta chuyển giường qua đó luôn hay đợi hoàn thiện rồi hãy chuyển.”
“Lập tức chuyển a. Nội bọn nhỏ lòng dạ hẹp hòi, công văn đều đã ghi rõ rồi, không để bà nhìn ta dọn đi rồi, sẽ nói chúng ta chiếm lợi của bà khiến bà tức giận. Chúng ta chuyển luôn.” Trương thị nói.
“Đúng, chúng ta chuyển luôn. Diệp Nhi cũng chuyển đi cùng chúng ta luôn.” Liên Mạn Nhi nói.
“Để cho Diệp Nhi đi theo Mạn Nhi, hai vợ chồng chúng ta tìm một chỗ trống rồi dựng túp lều là được.” Liên Thủ Lễ nói.
“Tam ca, ca còn khách khí với ta làm gì.” Liên Thủ Tín vội vàng khoát tay nói, “Như vậy, một nhà chúng ta thu xếp chuyển giường đến hậu viện để ở. Cửa hàng cũ chúng ta cũng dọn dẹp một chút, cho ca cùng Tam tẩu ở.”
“Cha, mẹ, tuy chúng ta không nhà không của, nhưng sau này tiền công chúng ta có thể cầm. Không đến vài năm, chúng ta cũng có thể xây nhà mua đất.” Liên Diệp Nhi vui vẻ nói.
“Khẳng định là như thế.” Liên Mạn Nhi cười, “Tam thẩm làm ở cửa hàng được mấy tháng, mặt ngoài thì tiền công đều đưa cho nội. Nhưng mẹ cháu còn giữ lại cho Tam thẩm một phần tiền công.” Các nàng có ý định trợ giúp nhà Liên Diệp Nhi, nên dùng cách nói này để cho một nhà ba người Liên Diệp Nhi dễ dàng tiếp nhận hơn.
“Đúng vậy.” Trương thị nói, “Bắt đầu từ tháng này, còn tăng thêm tiền công cho Tam thẩm. Diệp Nhi cũng có một phần tiền công.”
Mọi người đang nói cao hứng, thì Tứ Lang từ bên ngoài xông vào.
“Không tốt rồi, bà nội nổi điên rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận