Bị Tiểu Tam Hãm Hại, Ta Trọng Sinh Về Cổ Đại

Chương 977



“Chuyện này…” Vẻ mặt Trương thị rối rắm, khó xử: “Ta có thể làm được gì chứ, Mạn Nhi nhà ta… Lục gia… có lẽ sẽ không…”
Đối mặt với chuyện phải góp sức, có một số người theo bản năng sẽ lựa chọn phủ nhận, phủ nhận sự tồn tại của những rắc rối. Lúc này tâm trạng của Trương thị là như vậy.
Viêm đạo bà ngồi đánh giá thần sắc của Trương thị, bà ta nhận ra lúc này tâm trí của Trương thị đã rối loạn, mừng thầm trong bụng. Chỉ là, bà ta đã nói như vậy rồi mà Trương thị vẫn không chủ động nhắc đến thần dược mà bà ta nói lúc trước, vì vậy có hơi mất hứng.
Nhưng, Viêm đạo bà không vì vậy mà tức giận, nhiều năm đi lại ở phủ thành, dạng nữ quyến nào mà bà ta không gặp qua, chủ mẫu đại gia đình người ta, người giống như Trương thị tuy là ít nhưng không phải không có. Trương thị không nhắc đến thần dược không phải có ý muốn để bà ta tự nói ra, mà vì tâm tư rối loạn, nghĩ không ra.
Trương thị cũng không phải người khôn khéo giỏi giang.
“Ai u, phu nhân, người không thể nào lừa dối mình như vậy.”Viêm đạo bà vỗ bắp đùi thở dài nói: “Cái gì mà có lẽ không thể, người không thể buông xuôi không tính toán.”
Viêm đạo bà lại nói những lời lúc nãy chỉ điểm cho Trương thị.
“Cô nương tuổi còn nhỏ, không lo được những chuyện này, phu nhân phải làm chủ cho cô nương.”
“Ta có thể làm gì… không đến nỗi như vậy đâu. Lục gia không phải loại người đó.” Trương thị nói như vậy nhưng xem thần sắc cùng ngữ khí có thể thấy bản thân nàng cũng không hoàn toàn tin chắc như vậy.
“Nếu không, ngươi nói ta phải làm sao?” Trương thị hỏi thẳng Viêm đạo bà.
“Phu nhân, nếu người khác hỏi ta, chắc chắn ta sẽ không nói, nhưng phu nhân hỏi ta mới nói.” Viêm đạo bà nói, lại cố ý nhìn quanh, sau đó đứng lên, đến trước mặt Trương thị, đè thấp giọng nói: “Phu nhân quên lời ta nói lúc trước rồi sao.”
“Ngươi nói chuyện tiên dược đó hả?”
“… Đây là phúc phận của phu nhân và cô nương, tiên đan này trên đời chỉ có một viên, trước kia không có, sau này cũng sẽ không có nữa.”
Trương thị cúi thấp đầu không nói gì.
“Ta nghĩ đây là do cô nương có mệnh này, nên mới có được tiên đan, có được mối nhân duyên này. Người khác không có phúc để hưởng, đây là ông trời dành cho cô nương, để cô nương đời này đại phú đại quý, cuộc sống thuận lợi.”
“Cũng là phu nhân và ta có duyên, ta ở phủ thành nhiều năm như vậy, tuy nói nhà nào ta cũng đã đi qua, nhưng người đối xử tốt với ta, người chưa bao giờ xem thường ta chỉ có mình phu nhân. Ta đã sớm muốn vì phu nhân mà ra sức, chỉ là mọi chuyện của phu nhân đều tốt đẹp nên ta không có cơ hội giúp sức mà thôi.”
“Đúng lúc gặp phải hôn sự của cô nương, ta nghe nói mà vui mừng thay cho phu nhân và cô nương nhưng lại nghĩ đến hậu viện nhà cao cửa rộng kia, ta lại lo lắng thay cho phu nhân cùng cô nương, ta liền nhớ đến tiên dược… cũng là ta muốn báo đáp ân tình của phu nhân, sau này cô nương có cuộc sống mỹ mãn xin đừng quên lão bà này, như vậy là ta mãn nguyện rồi.”
“Thuốc này hữu dụng với con bé vậy sao?” Trương thị nghe Viêm đạo bà nói nửa ngày rốt cuộc ngẩng đầu hỏi Viêm đạo bà.
Nghe Trương thị nói như vậy, biết nàng đã xiêu lòng rồi, nên trong lòng vui mừng khấp khởi.
“Phu nhân cứ việc yên tâm. Lão bà ta lấy đầu bảo đảm, ta có mấy lá gan cũng không dám lừa gạt phu nhân và cô nương, nếu không sau này sao ta có thể lăn lộn ở phủ thành này chứ? Nếu không dùng được chẳng lẽ ta không sợ hai người dỡ cái am nhỏ của ta sao?”
“Vậy…”
Trương thị mới nói một chữ, Viêm đạo bà đã lấy từ trong tay áo ra một bình sứ nhỏ.
“Ta đã chuẩn bị cho phu nhân rồi đây.” Viêm đạo bà đưa bình sứ qua cười nịnh nọt.
“Ngươi đem nó đến rồi?” Trương thị đưa tay định cầm lấy, lại dừng lại, hỏi Viêm đạo bà: “Đồ quý như vậy lúc nào ngươi cũng đem theo bên mình sao?”
“Sao có thể chứ.” Viêm đạo bà nghe Trương thị hỏi như vậy, sợ Trương thị sinh nghi nên vội giải thích: “Như phu nhân nói đó, thuốc quý như vậy sao có thể đem bên người được, bình thường ta đều để trong am. Không giấu phu nhân, đây là tấm lòng của ta, ta định đem tặng phu nhân.”
“À.” Trương thị à một tiếng, lúc này mới nhận bình thuốc.
Viêm đạo bà vội ra vẻ ân cần, mở nắp bình đổ ra tay Trương thị một viên thuốc trắng muốt.
“Phu nhân nhìn xem, là thứ tốt đó.”
Trương thị nhìn bình sứ, lại nhìn viên thuốc, quả nhiên là tinh xảo, không phải là đồ vật tầm thường, do đó, trong lòng lại tin Viêm đạo bà thêm mấy phần.
“Ngươi chỉ có một viên này thôi hay là nhà nào gả khuê nữ ngươi cũng đưa một viên.” Tuy như vậy nhưng Trương thị vẫn hỏi một câu.
“Ai u, phu nhân người cho rằng ta bán thuốc giả sao?” Viêm đạo bà oan khuất kêu lên: “Ta thề với người, nếu có viên thứ hai thì thiên lôi đánh chết, ta c.h.ế.t không được tử tế. Phu nhân người đừng phụ tâm ý của ta.”
Viêm đạo bà thề thốt thực tâm như vậy là vì trong tay bà ta quả thật chỉ có một viên mà thôi.
“Ta chỉ tùy tiện nói một câu thôi, người thề thốt như vậy làm gì, ta biết ngươi cũng là người có xuất thân cơ khổ, sao ta có thể không tin ngươi được đây.” Trương thị nói, trong lòng Trương thị Viêm đạo bà mệnh khổ như vậy, người cơ khổ tất nhiên là người tốt, người lương thiện.
“Thuốc này …” Trương thị cầm bình thuốc trong tay hỏi Viêm đạo bà.
“ …… bỏ vào trong trà, cháo sẽ lập tức tan ra.” Viêm đạo bà không đợi Trương thị hỏi hết câu, vội trả lời: “Thuốc này uống trước mới có hiệu quả.”
“ … chắc là ngày đại hỷ của cô nương cũng gần đến rồi, thuốc tốt như vậy nếu chậm trễ sẽ hỏng bét, còn có một chuyện phu nhân cần nhớ, chuyện này không được nói với cô nương, nói ra sẽ không linh, đợi cô nương uống xong, lúc cô nương lên kiệu hãy nói.”
“Còn không thể nói với con bé?”
“Trước khi uống, không thể nói, sau đó à… cũng không nên nói. Ta thấy cô nương tuổi còn nhỏ có lẽ không tin mấy thứ này, nếu giận phu nhân lại cho rằng phu nhân ngờ vực Lục gia vô căn cứ, vậy sẽ không tốt… phu nhân là mẫu thân của cô nương, trong lòng đều mong điều tốt cho cô nương, không cần cô nương hồi báo cái gì nên tốt nhất không nói đến chuyện này, cứ giấu cô nương là được. Sau này cô nương sống tốt, Lục gia đối đãi tốt với cô ấy, cả đời hạnh phúc mỹ mãn, như vậy không tốt sao.”
“Ừ.” Trương thị cảm thấy Viêm đạo bà nói có lý, gật đầu.
“Phu nhân, người nhất định phải cẩn thận, đại sự cả đời của cô nương đều dựa vào phu nhân. Theo ta thấy, hôm nay là ngày tốt, đợi cô nương quay về, phu nhân lén bỏ vào chum trà cho cô nương uống luôn đi, nếu không sợ không kịp.” Viêm đạo bà nhìn Trương thị gật đầu, bèn tiến thêm một bước nữa.
Viêm đạo bà nói xong, lấy viên thuốc trong tay Trương thị bỏ vào bình sứ.
“Phu nhân mau đem bảo bối này cất kỹ đi, đừng để cho bọn nha đầu nhìn thấy. Bọn họ trẻ người, không kín miệng, lỡ như để cô nương biết được, uổng công phu nhân. Nếu kêu ta đi tìm viên thứ hai, dù có vạn lượng hoàng kim cũng tìm không ra.”
Trương thị nghe Viêm đạo bà nói vậy thì vội vàng đem thuốc cất đi.
“Phu nhân cứ yên tâm, cho dù không linh nghiệm thì cũng không sao hết, vì ta không dám cho cô nương uống thứ bậy bạ đâu.”
Viêm đạo bà nói như vậy Trương thị nghe rất lọt tai. Câu này đúng ý của Trương thị, cho dù Trương thị vẫn còn nghi kị thứ thuốc này nhưng nàng lại tin chắc rằng uống thuốc này cũng chẳng hại gì.
Trương thị tin Viêm đạo bà không dám hại người, cùng lắm là không có công hiệu, muốn lừa gạt chút tiền mà thôi. Đây đương nhiên là ý nghĩ chất phác của người nông dân, hơn nữa không thể nói đại đa số tình huống, suy nghĩ này của nàng không sai. Bán thuốc giả ai cũng sẽ không làm ra thứ có hại với người mua, không nói đến lương tâm không cho phép mà còn rước thêm phiền phức. Nếu không tiền còn chưa cầm nóng tay đã góp luôn tính mạng vào rồi, đây không phải là cách làm của người thông minh.
“Thuốc này ta không thể lấy không của ngươi.” Trương thị nghĩ đến Viêm đạo bà vừa nói vạn lượng hoàng kim, điều đó nhắc nhở nàng giá trị của viên thuốc chắc không rẻ. “Ngươi nói giá đi.”
“Ai ui, phu nhân.” Viêm đạo bà cười: “Đây là thứ ngàn vàng khó cầu, là vật quý giá.”
Viêm đạo bà không nói giá làm cho Trương thị có chút bối rối.
“Tiền riêng của ta không có bao nhiêu, phải đến phòng thu chi lãnh.”
Viêm đạo bà vội ngăn Trương thị.
“Ta nói cho phu nhân nghe, thuốc này bao nhiêu lượng hoàng kim không mua được, đây là phúc phận của cô nương, cũng là tâm ý của ta. Sao có thể lấy tiền của phu nhân được chứ, hơn nữa cũng không thể làm như vậy với tiên đơn. Ta ở phủ thành, cô nương cũng ở phủ thành, sau này nếu thuốc có hiệu nghiệm, phu nhân và cô nương để ý đến ta một chút, thì không còn gì tốt bằng.”
Viêm đạo bà nói như vậy, đừng nói là Trương thị, cho dù có thông minh hơn Trương thị đi nữa cũng không thể không tin.
“Thuốc này nếu thật có công hiệu, ta nhất định sẽ không để ngươi chịu thiệt. Mạn Nhi cũng sẽ nhớ chỗ tốt của ngươi.” Trương thị nói.
“Trước mặt phu nhân ta cũng nói thật, nửa đời sau của ta cũng chỉ trông mong vào điều này thôi, ha ha…” Viêm đạo bà cười híp mắt, lời nói của bà ta có ẩn ý, chỉ là Trương thị sao có thể nghe ra.
Chính vào lúc này, nghe bên ngoài có tiếng bước chân, tiểu nha đầu vào bẩm báo.
“Cô nương đã về rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận