Bị Tiểu Tam Hãm Hại, Ta Trọng Sinh Về Cổ Đại

Chương 515



Hai năm qua đối với việc mở xưởng dưa chua, Trương thị đã làm tới quen thuộc, cũng không cần người hỗ trợ nữa, chỉ cần thuê vài đại cô nương hay tiểu tức phụ quen biết chia làm hai ca, sáng một ca, chiều một ca. Liên Mạn Nhi lại đề nghị với Trương thị, chọn hai nương tử làm việc nhanh nhẹn lại đáng tin làm quản sự, hay là dựa trên lượng dưa chua mỗi người làm được mà trả tiền công, vì vậy cho dù Trương thị không có ở đây thì công việc vẫn được tiến hành mà không có ảnh hưởng gì. Về phần sổ sách của xưởng dưa chua thì do Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi chịu trách nhiệm. Bắt đầu từ năm nay, mọi chuyện của xưởng dưa chua không ghi vào sổ cái nữa mà hoàn toàn do ba mẹ con Trương thị, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi phụ trách. Đây là kết quả một nhà thương lượng được từ hai ngày trước khi mở xưởng. Hôm nay sau khi ăn điểm tâm, Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi mang theo Tiểu Hỉ ngồi ở trong phòng châm kim tuyến, nhưng Liên Mạn Nhi có chút ngồi không yên.
“Tỷ, chúng ta tới xưởng dưa chua nhìn một chút nhé.” Liên Mạn Nhi thương lượng cùng Liên Chi Nhi.
Xưởng dưa chua năm nay mới khai trương được mấy ngày nhưng Liên Mạn Nhi ngày ngày đều muốn tới nhìn một chút.
“Muội đi đi” Liên Chi Nhi đương nhiên không phản đối, “ Tỷ không đi đâu.”
“Tỷ, vậy tỷ thêu nốt nửa đóa hoa này giúp muội nhé.” Liên Mạn Nhi đưa cái yếm đang thêu trong tay cho Liên Chi Nhi.
Bây giờ, việc khâu vá bình thường đã không còn là vấn đề với Liên Mạn Nhi, hơn nữa nàng còn có thể thêu một vài dạng hoa đơn giản, thậm chí nàng còn học được cách cắt yếm. Cái yếm lụa màu vàng nhạt trong tay cũng là nàng tự cắt, tự may, tự thêu hoa trong mấy ngày, hôm nay thì đã gần xong rồi.
Liên Chi Nhi nhận lấy cái yếm. Cái yếm này cắt rất xinh xắn, lại vừa vặn với người, đường chỉ khâu rất tỉ mỉ, đều đặn, chỉ có dạng hoa thêu hơi đơn giản một chút. Nhưng chỉ thêu phối màu rất tốt, cũng trang nhã hào phóng, rất thích hợp với khả năng hiện tại của Liên Mạn Nhi.
“Muội thêu đẹp lắm, mẹ mà nhìn thấy chắc chắn sẽ khen muội cho xem.” Liên Chi Nhi cười nói, “Muội đi đi, nửa đóa hoa này để tỷ thêu nốt cho.”
Liên Mạn Nhi đã đi xuống kháng, mang theo tiểu nha đầu Tiểu Hỉ tới xưởng dưa chua.
Xưởng dưa chua hôm nay đã được chuyển từ trong viện ra phía ngoài, đang ở hậu viện của cửa hàng Liên ký. Đây là bởi vì muốn đem xưởng và nhà ở tách ra. Mặt khác nơi này gần với đường lớn, dễ dàng vận chuyển, đồng thời cũng tiện hợn hơn cho các nương tử tới làm việc. Trong hậu viện của cửa hàng là xưởng và phòng làm việc, tổng cộng có bốn gian. Ba gian bên trái là nhà xưởng, đây cũng chính là chỗ để các công nhân sản xuất dưa chua, ở bên phải có một bức tường ấm dựa vào hai cái bếp lớn đem ngăn cách chỗ này ra thành hai nửa. Bên kia bày một chiếc bàn, bình thường đây là chỗ Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi tới ghi chép các khoản mục. Chỗ này coi như là một chỗ để xử lý công vụ nho nhỏ. Phòng làm việc cùng xưởng cũng có cửa với thông nhau, đều hướng thẳng ra ngoài. Liên Mạn Nhi trước tiên là vào phòng làm việc. Ca buổi sáng là vợ Xuân Trụ làm quản sự, nàng trông thấy Liên Mạn Nhi tới thì buông d.a.o thái trong tay ra, cùng Liên Mạn Nhi chào hỏi.
“Thím, thím còn bận việc của thím, cháu chỉ tới nhìn chút thôi.” Liên Mạn Nhi nói.
Những nương tử khác cũng rối rít chào hỏi cùng Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi chỉ cười, nàng thấy trong xưởng sạch sẽ, ngay ngắn, gọn gàng thì cũng yên tâm. Nàng đang muốn nói chuyện liền nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng làm việc bên kia truyền tới. Liên Mạn Nhi hơi ngẩn người.
“Là Nhị bá mẫu của cháu đấy.” Vợ Xuân Trụ nhỏ giọng với Liên Mạn Nhi.
Thanh âm của bà ta ra sao đương nhiên Liên Mạn Nhi biết rõ.
“Nghe nói, bà ấy bảo với mẹ cháu là bà ấy muốn tới đây làm việc.” Vợ Xuân Trụ tiếp tục nhỏ giọng, “ Mẹ cháu không đồng ý, mà cũng không có cách nào đồng ý được. Không phải thím nói gì nhị bá mẫu cháu, nhưng mà bà ấy thực sự rất vụng về. Chúng ta đều là người một thôn, có ai mà không biết ai, con người này rất vụng về, nếu được gọn gàng thì không sao, bằng không có khách sạn lớn, đại tửu lâu nào muốn mua dưa chua của chúng ta nữa? Hơn nữa, món ăn này cần phải thái mảnh như sợi tơ, vừa nãy mẹ cháu cho bà ấy thái thử chút rau, nhưng mà kỹ thuật thái rau của bà ấy không thể qua nổi.” Vợ Xuân Trụ với Trương thị thân thiết, hơn nữa lại ở cách vách Liên gia, chuyện của Liên gia nàng cũng biết, vì vậy khi nói đến Hà thị mới không kiêng nể gì như thế.
“ Cháu đang thấy lạ là sao hôm nay nhị bá mẫu lại có thể ra khỏi cửa được?” Liên Mạn Nhi thắc mắc.
Thượng phòng đang ở nhà cũ bên kia sắp xếp lại, lần này có vẻ như Liên lão gia tử đã hạ quyết tâm quản thúc cả nhà lớn nhỏ thật nghiêm ngặt, không có sự cho phép của ông cùng Chu thị thì sẽ không được ra khỏi cửa. Hơn nữa, người giống như Hà thị đặc biệt yêu thích la cà, buôn chuyện mà không thèm ngó trước nhìn sau, chắc chắn sẽ bị nghiêm cấm ra khỏi cửa.
“Ông nội cháu hôm nay mang theo đại bá và Nhị bá cháu ra ngoài rồi.” Vợ Xuân Trụ lại nói.
“Ông nội cháu đi đâu, làm gì thế ạ?” Liên Mạn Nhi kinh ngạc nói.
“Nghe nói là tới nhà lão Vũ đòi địa tô.” Vợ Xuân Trụ liền trả lời.
Liên Mạn Nhi gật đầu. Dựa vào quy tắc của người nông dân thì khi tá điền biết chủ đất trở lại, còn đang cần lương thực, thì nên chủ động đem địa tô tới nộp. Nhưng huynh đệ nhà Vũ gia thì lại không như vậy. Liên lão gia tử trở lại, bọn họ ngay cả mặt mũi cũng không lộ ra. Xem chừng, chút lương thực nhà nàng cho đã ăn hết sạch rồi, cho nên Liên lão gia tử cùng bọn họ rốt cục cũng phải nhớ ra đi thu địa tô. Hơn nữa, nếu mọi người đã trở về rồi thì cũng phải lấy lại ruộng, sang năm tự mình trồng trọt. Có điều, người mướn ruộng giống như huynh đệ Vũ gia mà muốn thu hồi đất đai, xem chừng sẽ không thuận lợi. Liên Mạn Nhi nghĩ thầm, nhưng điều này thì có thể trách ai được.
“Thím, người trông coi ở đây nhé, cháu vào xem một chút.” Liên Mạn Nhi vừa nói chuyện vừa đi vào gian trong. Vén màn cửa đi vào, một luồng khí ấm áp phả vào mặt. Bởi vì mấy bếp lò bên ngoài hoạt động không ngừng, nên trong phòng này vô cùng ấm áp. Liên mạn Nhi vừa đi vào đã trông thấy Hà Thị cùng Trương thị ngồi trên giường gạch. Trương thị xỏ giày ngồi dọc mép kháng, còn Hà thị thì bỏ giầy dép, ngồi khoanh chân vững vàng, ngang nhiên giữa kháng.
“Ai u, Mạn Nhi à, cháu gái nhỏ, mau mau qua đây cho Nhị bá mẫu xem nào. Xinh xắn quá!” Hà thị nhìn thấy Liên Mạn Nhi đi vào liền khoa trương cười nói.
Trương thị nhìn Liên mạn Nhi một cái, trong mắt rõ ràng là đầy bất đắc dĩ.
“Nhị bá mẫu, sao bá lại rảnh rỗi mà tới đây?” Liên Mạn Nhi chỉ đành phải thản nhiên hỏi.
“Ta nhớ mọi người quá mà, cũng chỉ vì cuộc sống mà phải xa cách nhau.” Hà thị cười toe toét nói, “ Nhà cháu hiện chuyển ra ngoài này, nhà cao cửa rộng, ta đây muốn vào cũng không vào được. Hôm nay thật vất vả mới gặp được mẹ cháu ở đây.”
Liên Mạn Nhi âm thầm liếc mắt, bà Hà thị này nói chuyện vẫn khó nghe như vậy.
“Nhị bá mẫu, sao người lại nói vậy. Chúng cháu thật không dám trêu chọc bá mẫu đâu. Không chỉ chúng cháu, mà người khác cũng đâu dám động vào người. Cũng đâu có mấy ngày đâu, chắc người vẫn nhớ phải giấu chuyện đã đem huynh đệ Trịnh lão gia ở trấn trên tống vào đại lao chứ nhỉ?” Hà thị là người mặt dày, nếu cứ khách khí, tế nhị với bà ta thì chỉ có làm cho bản thân đầy một bụng tức, cho nên, Liên Mạn Nhi không có khách khí với Hà thị, vậy mới nói chuyện Hà thị hại Trịnh gia. Nếu như Hà thị không tìm đến cửa nhà nàng, thì nàng cũng chả muốn nói làm gì. Nhất định huynh đệ Trịnh gia khi trước làm việc cho Hà thị, cũng bởi vì Hà thị này không phân lý lẽ họ mới bị tội mà phải ở trong ngục mấy ngày. Thấy Liên Mạn Nhi nhắc tới chuyện này, Hà thị dù da mặt có dày đến đâu cũng khó tránh khỏi lúng túng.
“Cái đó, cái đó không phải là ta cố tình. Lúc ấy cũng xong rồi, nhưng mà về sau, nếu bọn Nhị bá cháu không xảy ra chuyện gì thì chắc chắn đã sớm thả họ ra.” Hà thị giải thích.
“Nhị bá mẫu, người nói vậy thì có tác dụng gì, lúc ấy người một câu cũng chưa nói đã xưng mình là quan sai đã đem nhốt người vào ngục. Người thật có lòng thì vào lúc ban đầu, đã không thể để cho người ta bắt bọn họ rồi.” Liên Mạn Nhi nói.
“Nhị tẩu, người Trịnh gia nói với ta, lúc ấy người ta thấy tẩu liền gọi bá mẫu, nói là làm việc cho chúng ta. Nhưng mà tẩu hương thân hương lý cũng không nhận, ngay cả chúng ta tẩu cũng hạ thủ giống nhau. Hắn nói, nhị tẩu lúc ấy đưa tay vỗ n.g.ự.c nói rằng tẩu đã nói đúng là phải đúng, nói sai là phải sai …đứa nào dám cãi lời?” Trương thị cũng nói.
“Ta đây… ta lúc ấy chỉ nói giỡn. Ta đây, ta đây lúc ấy cũng không biết bọn họ. Ai biết bọn họ nói thật hay là…” Ánh mắt Hà thị lóe lên.
“Nhị bá mẫu, lần trước nhà cháu tới Thái Thương là đi nhờ bọn họ, khi đó họ cũng chào hỏi với người, mà người cũng đứng nói chuyện với họ một lúc lâu, nên chỉ cần đảo mắt một cái là có thể nhận ra ngay, đúng không?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Mọi người cũng bảo rằng, lúc ấy Tam lang với vợ nó cũng lên cầu tình cho họ, thế mà mặt tẩu liền đen lại, để cho sai nha bắt người ta đi.” Trương thị tiếp lời, “Được rồi, Nhị tẩu, không phải tẩu nói tẩu là người rộng rãi khoáng đạt sao, sao mà động chuyện thì tẩu lại không dám thừa nhận vậy?”
Hà thị bị hai mẹ con hỏi liền á khẩu không trả lời được, mặc dù trên mặt cũng ngượng ngùng, nhưng mà cái m.ô.n.g lớn kia giống như bị dính chặt trên giường gạch rồi, không nhúc nhích tí nào. Một chút ý tứ muốn đi cũng không có. Hà thị không muốn đi có rất nhiều nguyên nhân. Thứ nhất là nhà cũ bên kia chỉ có ít củi không đủ để đốt, mặc dù chưa vào đông, nhưng trong phòng và giường gạch cũng đã lạnh, không bằng ở phòng ốc bên này, giường gạch ấm áp thoải mái. Hơn nữa ở đây còn có nước nóng mà uống chứ ở nhà bên kia thì làm gì có. Còn có một nguyên nhân khác nữa, chính là nàng cực kì yêu thích tụ tập, tán gẫu buôn chuyện, nhưng lần này trong nhà có lệnh nghiêm, khó khăn lắm nàng mới ra ngoài được, không thể sang nhà ai được đành phải chạy tới đây. Tới đây rồi cho dù có bị phát hiện thì khi trở về nàng cũng có cớ nói là tới xin việc làm, nên sẽ không đến nỗi bị chửi quá ác. Vì vậy nàng cứ ngồi lì trên giường gạch, bất kể Liên Mạn Nhi cùng Trương thị có nói thế nào thì nàng cũng cứ mặt dày không chịu động.
“Chuyện kia là ta không đúng. Nhất thời bị ma quỷ nó ám.” Hà thị miệng cười toe toét nói,” Không thì lúc nào gặp bọn họ ta sẽ xin lỗi họ vậy.”
“Tứ thẩm, Mạn Nhi này, ta giờ rất khổ sở.” Thấy Liên Mạn Nhi và Trương thị không để ý tới mình, Hà thị liền lảng sang chuyện khác, tố khổ.
“Nhị bá mẫu, cháu thấy người bây giờ với trước kia cũng không có gì khác cả.” Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua Hà thị. Nàng cũng cảm thấy kì quái, sao mà nhìn Cổ thị và Tưởng thị mới qua có mấy ngày mà đã tiều tụy không còn hình người, thế mà Hà thị trừ lôi thôi một chút thì cũng không thấy tiều tụy đi tí nào nói chi đến già đi. Quả nhiên là người vô tâm vô phế, bất cứ chuyện gì cũng không ảnh hưởng được nàng.
“Sao lại không có thay đổi gì, ta bây giờ gầy đến trơ xương ra đây.” Hà thị giơ cái m.ô.n.g mập mạp của mình ra, ai oán nói, “Tứ đệ muội này, muội biết tẩu giờ thấy muội mà thèm cái gì không? Tẩu đây thèm nhất mấy hài tử nhà muội, đứa nào cũng ngoan. Nhìn lại mấy đứa nhà tẩu, không đứa nào làm cho tẩu bớt lo.” Nói đến đây vành mắt Hà thị cũng đỏ lên. Liên Mạn Nhi cùng Trương thị cũng không tránh khỏi kinh ngạc. Chuyên này mà cũng khiến cho Hà thị thương tâm sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận