Bị Tiểu Tam Hãm Hại, Ta Trọng Sinh Về Cổ Đại

Chương 745



Liên Thủ Tín làm như vậy khiến cho Chu thị sượng mặt. Nếu là trước kia, bà sẽ vùng dậy la hét mắng chửi, ngang ngược làm càn. Nhưng lúc này lại không phải ngày xưa, mặt Chu thị đen kịt, miệng ngập ngừng nhưng cuối cùng lại không phát ra bất kì âm thanh gì. Lúc này Liên lão gia tử cũng phục hồi tinh thần lại rồi, thấy không giữ được mấy người nhà này liền xuống đất tiễn bọn họ ra ngoài.
Liên Thủ Tín và Ngũ Lang vội vã đỡ Liên lão gia tử trở về.
“Cha, cha cứ ngồi trên giường gạch đi, đừng ra ngoài, bên ngoài lạnh.” Liên Thủ Tín nói với Liên lão gia tử, lại quay người dặn dò Liên Kế Tổ: “Các cháu cũng đừng tiễn, đều là người một nhà, đừng câu nệ mấy nghi thức xã giao này, đều ở trong nhà cùng lão gia tử và lão thái thái đi.”
Lời này dù nhìn Liên Kế Tổ mà nói nhưng ý tứ bao hàm mọi người ở nhà cũ.
Tuy Liên Thủ Tín nói như vậy nhưng mọi người ở nhà cũ trừ Liên lão gia tử và Chu thị ra, đều theo bọn họ ra ngoài, tiễn đến tận cửa lớn, nhìn mấy người Liên Thủ Tín đi xa rồi mới chậm rãi quay vào.
Trong thượng phòng, Liên lão gia tử cúi đầu thở dài. Chu thị đã sớm khóc nước mắt nước mũi ròng ròng.
“… Tán tận lương tâm, lòng dạ sắt đá. Ta chỉ muốn giữ nó lại nói chuyện, nó cũng không đồng ý. Ông không thấy ánh mắt kia, đến nhìn ta nó cũng lười. Là sợ nhìn ta liền làm bẩn mắt Đại lão gia của nó.” Chu thị cầm khăn xì mũi, rồi vo tròn nó trong tay, mắng tiếp: “Nếu không phải các ngươi đều đang nhìn, nó cũng không thèm phản ứng lại với ta.”
“… Đồ…” Thấy mọi người đi vào, Chu thị liếc một cái đã thấy Lục Lang đi cuối, theo bản năng dừng lại một chút, nuốt câu chửi thô tục sắp sửa ra khỏi miệng vào, đổi thành câu khác: “Mẹ nó xx”
“Ta cứ mắng đó. Ta không sợ các ngươi sang bên kia đâu, đi tố cáo đi, ta tự mắng mình thì ai xen vào được nào!” Mắng xong câu này, Chu thị lập tức nhìn mọi người trong phòng, hung ác nói.
“Nương, nương mắng một mình thế này có ích gì, sao nương không mắng thẳng họ luôn, hoặc tới cửa nhà bọn họ mà mắng đi.” Liên Thủ Nghĩa cười toe toét nói.
Chu thị là người không chịu được kích thích, nghe Liên Thủ Nghĩa nói vậy, đầu tiên bà sửng sốt, sau đó mặt liền đỏ lên. Nếu lúc này hạ giọng, sau này làm sao có thể ra oai trước mặt con cháu nhà cũ, làm gì còn ai sợ bà nữa.
“Mày cho rằng ta không dám?” Chu thị làm bộ xuống đất đi giày: “Lão Nhị, mày đẩy cái xe ba gác kia ra đây, mày đẩy ta, bây giờ ta sẽ đi mắng nó.”
Liên Thủ Nghĩa chỉ mong Chu thị đi làm khó Liên Thủ Tín nhưng nếu thật làm vậy, ông ta lại sợ. Nếu là người khác đẩy Chu thị đi mắng Liên Thủ Tín, ông ta sẽ gây rối cùng, nhưng muốn ông ta đi, ông ta không dám.
Lần này không phải ông ta làm hại Chu thị mà là Chu thị hại ông ta.
Chu thị thấy Liên Thủ Nghĩa đứng bất động lại càng lớn tiếng, hung hăng giống như chỉ hận không thể lập tức tới trước mặt Liên Thủ Tín, mắng cho Liên Thủ Tín cẩu huyết lâm đầu (không ngẩng đầu dậy nỗi).
Tưởng thị thấy nếu tiếp tục như vậy sẽ không ra làm sao, liền lén đẩy Liên Kế Tổ một cái, dùng mắt ra hiệu.
“Nhị thúc, bà nội tức giận nói hai câu, thúc không khuyên giải cũng đừng đổ thêm dầu vào lửa chứ.” Liên Kế Tổ nói.
“Bà nội, bên ngoài lạnh, bà đừng nên ra ngoài.” Tưởng thị tiến lên đỡ Chu thị về giường gạch, ôn hòa khuyên can: “Bà muốn nói gì với Tứ thúc thì sai người nhắn là được, nếu không thì chờ lần sau Tứ thúc tới lại từ từ nói. Mấy ngày qua bên Tứ thúc cũng bận rộn. Với tính cách của Tứ thúc, ông bà muốn nói gì thì cứ nói ra, thúc ấy đều nghe mà.”
“Tứ thúc làm quan khiến cho Liên gia nở mày nở mặt, cũng cho ông bà được kiêu ngạo. Tứ thúc cũng lớn tuổi như vậy rồi, bà cũng nên giữ gìn thể diện cho Tứ thúc chứ. Thúc ấy là con ruột của bà, uống sữa của bà mà lớn, cũng nên lo lắng cho thúc ấy mới phải.”
Tưởng thị ăn nói nhỏ nhẹ. Chu thị được một bậc thang xuống rồi thì không la hét đòi đi mắng Liên Thủ Tín nữa.
“… Nếu không phải nó bò từ trong ruột ta ra, nếu không phải ta hốt từng đống phân đổ từng bãi nước tiểu nuôi nó lớn, nó có thể có ngày hôm nay sao? Có thể không báo ân cho ta sao? Mỗi lần về lại tặng mấy thứ điểm tâm lung tung này, còn tự cho rằng đã làm chuyện lớn, đối với chúng ta rất tốt. Những thứ đó với nó có là gì chứ? Ta còn chưa yêu cầu nó làm gì, nó đã làm như bị ta dọa sợ mà bỏ chạy lấy người như vậy!”
“Bộ dáng đó y như sợ ta muốn cái gì của nó. Bất đắc dĩ cách năm ba ngày nó mới tới một lần, nó ước gì hai ông bà già chúng ta mau c.h.ế.t đi cho nó rảnh nợ.” Chu thị vừa lau nước mắt vừa luôn miệng cằn nhằn.
Tưởng thị cúi đầu trầm mặc. Lời của Chu thị không hợp lý, nàng muốn khuyên cũng không khuyên được bởi vì căn bản Chu thị không hề nói đạo lý. Nàng chỉ có thể lắng nghe, để Chu thị trút hết bực dọc, cũng cố hết sức để không lớn chuyện, nếu không sẽ đắc tội nhà Liên Thủ Tín.
“… Nó làm quan rồi, cha mẹ ruột nó còn chưa được thơm lây mà nó đã chú ý chăm sóc vợ như vậy. Vợ lão Tứ kia từ Trương gia đi ra, chỉ có mình ả như vậy, nhìn cái bộ dáng đáng khinh bỉ đó của ả kìa, mấy đời cũng chỉ được như thế thôi. Trương gia nhà ả lấy phúc phận lớn như vậy ở đâu ra chứ.”
“Đều là dựa vào vinh quang của con trai ta, ả bất kính với ta, vênh váo với ta… Ả cố ý mặc như thế tới đây là để dọa ta đó mà, ra oai phủ đầu với ta đó. Không chừng còn muốn ta quỳ xuống lạy dưới chân ả. Ta nhổ vào… Ả…”
Mắng đến đây, Chu thị lại muốn mắng thô tục nhưng mắt bà đảo qua mọi người, miễn cưỡng nhịn xuống.
Liên Thủ Tín là do bà sinh ra, bà còn có thể mắng mẹ Liên Thủ Tín là mắng chính bà. Bà tự chửi mình, ai cũng không thể xen vào. Nhưng Trương thị không phải do bà sinh ra, không thể thuận tiện như vậy.
“… Cũng là ả phá hư sau lưng, nếu không lão Tứ sẽ không như vậy. Ngươi có thấy không, ả dạy Tiểu Thất nói những câu kia, không phải là nói cho Lục Lang nghe, cũng không phải là nói cho các ngươi nghe. Cố ý nói cho ta nghe đó. Ả muốn nói cho ta biết, nếu ta tiếp tục mắng ả, ả sẽ đánh ta, nhốt ta vào tù. Lòng dạ thật độc ác, hung dữ.”
“Chỉ bằng ả cũng dám mặc bộ quần áo kia. Ả cũng không sợ giảm thọ sao…”
“Bà nội.” Tưởng thị nghe Chu thị không dám nói thô tục nữa nhưng càng nói lại càng độc địa, vội vàng ngăn cản, cũng chuyển đề tài: “Ông nội sao vậy, sao nãy giờ ông không lên tiếng?”
Chu thị trút hết tức giận xong, trong lòng thoải mái hơn một chút, nghe thấy lời của Tưởng thị mới xoay đầu nhìn Liên lão gia tử.
Từ lúc mấy người Liên Thủ Tín đi, Liên lão gia tử có chút ngơ ngác, cũng không nói chuyện, chỉ thở dài. Chu thị mắng nửa ngày, ông cũng thở dài nửa ngày.
Mấy người Liên Thủ Nghĩa ngồi trên ghế dài, nghe Chu thị mắng suông hồi lâu, lúc này cũng đưa mắt sang nhìn Liên lão gia tử.
“Đừng quan tâm tới ổng.” Chu thị nhìn Liên lão gia tử một cái, sau đó quay đầu lại, vẻ mặt khinh thường.
“Cha, giờ cha đã đặt điều lệ rồi. Hiện tại đã như vậy, sau này lão Tứ làm quan càng lớn, mấy người nhà chúng ta còn có thể sống nổi hay không?” Liên Thủ Nghĩa rốt cục cũng không chịu nổi, nói với Liên lão gia tử.
“Mày thì hiểu cái gì?” Đột nhiên Liên lão gia tử ngẩng đầu, trừng mắt với Liên Thủ Nghĩa: “Thành sự không có, bại sự có thừa. Mày còn có mặt mũi ở đây nhao nhao nói sao, nếu không phải do mày, nhà ta sao có thể rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay.”
“Sao… sao lại nổi cáu với con?” Liên Thủ Nghĩa cảm thấy oan uổng, không cam lòng, ông ta thở phì phì đứng lên, giơ tay lên nhưng rồi suy nghĩ lại, nghiêng người, lắc lắc đầu, ngồi xuống ghế.
“Cha, mọi thứ đã là chuyện quá khứ rồi. Được thôi, coi như con không đúng, con có lỗi, cái gì cũng do con phá hỏng. Chỉ có con trai trưởng của cha là tốt, hắn cái gì cũng không sai, được chưa? … Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Liên Thủ Nghĩa chỉ nhìn Liên lão gia tử một cái đã giận dỗi nhìn đi chỗ khác.
“Bây giờ… bây giờ còn có thể làm sao.” Liên lão gia tử gần như lẩm bẩm một mình: “Không thể giẫm lên vết xe đổ nữa!”
Mọi người trong phòng đều nhìn Liên lão gia tử.
Liên lão gia tử chú ý tới ánh mắt của mọi người mới từ từ phục hồi tinh thần.
“Mọi người đều ở đây đúng không? Vậy thì nghe cho kỹ đây.” Liên lão gia tử suy nghĩ một chút, sắc mặt trở nên trịnh trọng: “Hôm nay lão Tứ nói gì, các ngươi đều nghe thấy. Về sau sẽ làm theo những gì lão Tứ nói. Sau này đều thành thành thật thật ở trong nhà. Đừng mong tưởng được dựa hơi người ta, người không thể tranh giành với số mệnh. Nếu thật sự phạm tội gì, sẽ để cho lão Tứ làm đúng như quy củ. Đến lúc đó cũng đừng mong ta sẽ nói đỡ cho các ngươi.”
“Các ngươi nhìn cũng hiểu rồi, dù ta có nói đỡ cũng vô dụng.” Liên lão gia tử nói chắc như đinh đóng cột.
Một loại cảm xúc tên là thất vọng nhanh chóng lan tỏa trong phòng.
Người rời đi đầu tiên là mấy người Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, sau đó Liên Kế Tổ và Tưởng thị cũng lặng lẽ lui ra ngoài. Trong Đông phòng chỉ còn lại Liên lão gia tử và Chu thị, còn một người nữa vốn ở tại Đông phòng là Liên Thủ Nhân.
“Lão Đại…” Liên lão gia tử thấy mọi người đều đi rồi, liền gọi Liên Thủ Nhân tới trước mặt, hai cha con ngồi đối diện nhau ở đầu giường đặt gần lò sưởi.
“Cha hối hận, cha thật sự hối hận đến xanh ruột rồi.” Liên lão gia tử cúi đầu, thanh âm nặng nề: “Nếu ban đầu có thể quản được mấy người nhà lão Nhị thì cũng sẽ không có ngày hôm nay.”
“Hắn là huynh đệ của con, con có thể nói gì.” Liên Thủ Nhân cũng cúi đầu, làm cho người ta không thấy rõ nét mặt của hắn.
“Lão Nhị là đứa hư hỏng, không thể nói lý với nó. Liên gia chưa từng có người như vậy, cũng không biết nó giống ai. Chỉ cần có chữ lợi vào đầu là nó có thể trở mặt… Cũng do những năm trước đây, cuộc sống quá khổ sở. Lúc trước ta nói như vậy, nó liền cắn trả lại. Hà gia là kẻ tiểu nhân, làm những chuyện bỉ ổi.”
“Hà lão lục c.h.ế.t không oan.” Liên lão gia tử từ từ ngẩng đầu lên, mắt nhìn xa xăm: “Không có hắn, lão Nhị cũng không rơi vào con đường bẩn thỉu. Mấy hài tử nhà lão Nhị đều là hậu duệ nhà Hà gia bên kia.”
“… Chỉ có kẻ tiểu nhân và phụ nữ là khó nuôi. Cưới vợ không có mắt không được. Nhà chúng ta gặp trắc trở cũng bởi lý do này.” Liên lão gia tử vô cùng đau lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận