Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ

Chương 153: Yêu... yêu tà (1)


Chương 153: Yêu... yêu tà (1)
Thấy cảnh này.
Niếp Tự cũng không thể cự tuyệt cái gì.
Bên kia.
Bách phu trưởng của Hắc Hổ Quân, cũng mang theo mấy trăm Hắc Hổ Quân, bắt đầu kiểm tra từng nhà dân.
Cốc cốc!
Âm thanh gõ cửa vang lên, nhưng trong nhà không có bất kỳ động tĩnh nào, thật giống như bên trong không có người.
"Đại nhân, bên trong không có trả lời."
Hắc Hổ Quân gõ cửa, nghiêng đầu nhìn về phía Bách phu trưởng.
Thấy cảnh này.
Bách phu trưởng vung tay lên, lạnh lùng hạ lệnh: "Phá cửa!"
Dứt lời!
Người Hắc Hổ Quân kia nhất thời tung ra một chưởng, vỗ mạnh vào mặt cửa gỗ, một chưởng toàn lực của Đoán Thể cảnh, mạnh mẽ đánh nát cánh cửa gỗ kia thành năm bảy mảnh.
Cây đuốc tiến vào trong nhà.
Xua tan bóng tối bên trong.
Đến lúc này, người Hắc Hổ Quân kia mới đi vào trong.
Đập vào mắt, chính là tất cả khung cảnh bên trong nhà.
Ngay sau đó.
Hắn lại xốc lên vải mành, đi vào nội đường, chỉ thấy bóng đen nằm trên giường.
Thông qua ánh lửa bên ngoài, có thể thấy được, bóng đen nằm trên giường thật ra chính là hai bộ thây khô.
"Chúng ta đã tới chậm!"
Bách phu trưởng cầm cây đuốc trong tay, nhìn thây khô trên giường, sắc mặt bình tĩnh trở nên âm trầm xuống.
Hắn không xa lạ đối với thây khô, đó là thủ đoạn của yêu tà.
Tinh huyết bị hút khô, không thể nói là không tàn nhẫn.
Từ bên trong phòng ngủ đi ra, Bách phu trưởng nhìn về phía rất nhiều Hắc Hổ Quân trước mặt, trầm giọng quát to: "Tất cả nhà đều kiểm tra hết, nhìn xem bên trong còn người sống hay không!"
"Vâng!"
...
Nửa canh giờ sau.
Tất cả thi thể của thi khôi, đều được chuyển vào trong Vạn Hoa Lâu, sau đó cùng bị châm lửa đốt với Vạn Hoa Lâu.
Văn Sách cùng Niếp Tự hai người, đứng trước ở Vạn Hoa Lâu nhìn lửa lớn dấy lên.
Không bao lâu.
Bách phu trưởng dẫn đội đi đã trở về, nhìn về phía Văn Sách rồi ôm quyền nói: "Khởi bẩm đại nhân, trải qua đám ty chức kiểm tra, con phố trong phạm vi của Vạn Hoa Lâu, tất cả bách tính không một người sống, toàn bộ bị hút khô tinh huyết mà chết."
Dứt lời.
Sắc mặt Niếp Tự liền âm trầm như nước.
Không đợi Văn Sách mở miệng, ông đã nhìn chằm chằm Bách phu trưởng rồi hỏi: "Xác định không có một người sống sót sao?"
"Niếp đại nhân, đích thật là đã chết toàn bộ."
"..."
Ngực của Niếp Tự phập phồng kịch liệt., nắm tay không khỏi nắm chặt.
Bách tính của cả một con phố, ít nhất cũng có mấy trăm người, nhưng bây giờ toàn bộ chết ở trong tay yêu tà.
Ông không cần suy nghĩ đều có thể rõ ràng, việc này đợi đến ngày mai sẽ có ảnh hưởng như thế nào.
"Văn đại nhân, việc này không phải chuyện đùa, bản quan hoài nghi trong thành còn có yêu tà khác lưu lại, hy vọng Hắc Hổ Quân có thể điều tra rõ một phen, chớ để cho bất cứ con yêu tà nào chạy trốn."
Ánh mắt nghiêm nghị của Niếp Tự, rơi vào trên người của Văn Sách.
"Niếp đại nhân yên tâm, Hắc Hổ Quân sẽ xử lý tốt." Văn Sách gật đầu.
……
Beng!
Beng! !
"Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa!"
Trong con phố vắng vẻ, Ngô Nhị miệng hô lớn úc, tay đập mõ trúc, âm thanh có quy luật quanh quẩn trong đường phố vắng vẻ.
Bỗng nhiên.
Hắn dừng bước chân lại, lông mày nhíu lại theo bản năng.
"Kỳ quái, con phố hôm nay sao hình như dài hơn so với ngày xưa vậy ta?"
Làm người cầm canh gõ mõ, Ngô Nhị vô cùng quen thuộc đối với Tấn Thành.
Mỗi ngày.
Hắn đều phải đi qua đi lại rất nhiều lần tại khu vực tương đồng.
Không nói nhìn đường bước đi, coi như là nhắm mắt lại, đều có thể đi rất nhanh.
Nguyên nhân chính là vì quá quen thuộc.
Ngô Nhị mới có thể phát hiện, con phố cầm canh gõ mõ hôm nay, có chút khác thường.
"Xem ra là gần đây vất vả quá, dẫn đến tinh thần không đúng, ngày mai phải nghỉ ngơi, không thể lại đi nhà của Lưu quả phụ ở thành đông nữa."
Lắc đầu, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục đi đến phía trước.
"Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa..."
Đi qua con phố.
Ngô Nhị đi tới thành đông, trong miệng lặp lại những lời vừa hô.
"Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa..."
Trong lúc hô, hắn vẫn tiếp tục đập mõ trúc, ánh mắt cũng nhìn về xung quanh.
Vẫn như bình thường.
Nhà dân xung quanh bây giờ đều tắt đèn, dù sao hiện tại cũng tới canh ba rồi, tất cả mọi người đều đang ngủ, ngoại trừ rất ít người bởi vì nghề nghiệp, người còn lại đều sẽ không có thói quen thức đêm.
Đen là đen như cũ.
Tĩnh cũng là tĩnh như cũ.
Thế nhưng Ngô Nhị không biết vì sao, luôn cảm giác có chút không đúng, cụ thể là không đúng chỗ nào, hắn lại nói không rõ.
Quẹo qua một con hẻm nhỏ.
Ngô Nhị đi tới một nơi tương đối trống trải.
"Ơ, có người?"
Sắc mặt của hắn ngẩn ra, vẻ mặt kỳ quái nhìn phía trước.
Nơi đó có một giếng cổ, một bóng lưng tối như mực, đang múc nước ở trong giếng, chỉ thấy trong tay người này cầm lấy một sợi dây, kéo từng chút từ trong giếng, hình như rất là phí sức.
Dừng chân quan sát một chút.
Ngô Nhị không nhịn được đi đến gần.
"Vị huynh đài này, bây giờ trong lúc cấm đi lại ban đêm, huynh làm sao còn ra ngoài múc nước, mau chóng trở về đi, bằng không bị người của nha môn nhìn thấy, vậy sẽ có phiền phức."
Cấm đi lại ban đêm là chuyện rất nghiêm ngặt.
Không có thân phận đặc biệt, vào thời điểm cấm đi lại ban đêm mà tự ý đi ra ngoài, bị người của nha môn phát hiện, nhẹ thì bị phạt tiền tại chỗ, nặng thì thậm chí bị bắt giam vào đại lao một đêm.
Nếu như không phải thân phận của mình đặc biệt, Ngô Nhị cũng không dám đi ra ngoài vào nửa đêm.
Nhưng mà mặc cho hắn nói như thế nào, bóng đen kia từ đầu đến cuối đều yên lặng múc nước, động tác không có một chút dừng lại.
Nhìn đến đây.
Trong lòng Ngô Nhị càng kỳ quái.
Lúc này, hắn chạy tới trước mặt của bóng đen.
Mượn ánh sáng của cây đuốc, trong nháy mắt liền thấy rõ khuôn mặt của bóng đen.
Giây phút ấy.
Ngô Nhị ngừng hô hấp lại, tay cầm cây đuốc của hắn nhẹ nhàng run rẩy, hai chân hình như cắm rễ rất sâu ở trên mặt đất, dời như thế nào đều không có cách nào dời đi.
Thứ trước mắt.
Căn bản không có ngũ quan của người bình thường, khuôn mặt dường như một tấm da kéo căng.
Lúc này.
Hắn cũng thấy rõ ràng, trong tay đối phương đang rốt cuộc kéo thứ gì.
Đấy căn bản không phải là sợi dây gì cả, mà là một đoạn ruột nhuộm máu.
"Yêu... Yêu tà!"
Ngô Nhị môi run run, hắn muốn chạy, nhưng nỗi sợ khổng lồ trong lòng, khiến hắn căn bản không thể di chuyển được bước chân.
Cuối cùng.
Động tác kéo ruột của người không mặt dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Ngô Nhị một bên.
"A..."
...
Thẩm Trường Thanh tỉnh lại từ trên giường, tiêu hao hôm qua, xem như đã khôi phục lại toàn bộ.
Trong ngày thường.
Thẩm Trường Thanh rất ít ngủ, bình thường đều là sử dụng hình thức tĩnh toạ, để khôi phục tiêu hao trong một ngày, đồng thời hàm dưỡng tinh thần của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận