Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ

Chương 5103 - Nửa bước Thần Hoàng tầng tám (3)

“Hàn tông chủ rất xin lỗi, Đoàn thống lĩnh nói rõ, bất cứ ai mạo phạm quy củ Hồng Sơn thành, đều phải trả cái giá nên có, quý công tử bị giam giữ thiên lao ba trăm năm, đã là Hồng Sơn thành ta mở một mặt lưới.
Cho nên, mời Hàn tông chủ trở về đi!”
Tu sĩ trung niên đi ra, nhìn Hàn Sơn trước mặt, thản nhiên nói một câu, sau đó cũng không chờ đối phương đáp lời, đã xoay người rời đi.
Chỉ để lại hai người của Bích Hàn tông đứng ở nơi đó, tỏ ra rất xấu hổ.
“Hay cho một gã Đoàn Cảnh, thế mà càn rỡ như vậy, công khai vũ nhục Bích Hàn tông ta!”
Một ông lão của Bích Hàn tông mặt đỏ phừng phừng, tức giận nói.
Từ khi nào, thế mà có thế lực dám đối đãi Bích Hàn tông như thế.
Tuy nói Bích Hàn tông không bằng âm Dương thánh địa Thái Hư thánh địa thế lực lớn đứng đầu cỡ đó, nhưng tốt xấu gì cũng có Thần Quân tọa trấn, không phải thế lực bình thường có thể so sánh.
Mặc kệ là đi đến nơi nào, tu sĩ Bích Hàn tông đều được thế lực khác khách khí đối đãi.
Càng không cần nói, trước mắt Hàn Sơn vị tông chủ này cũng đích thân tới.
Thần Quân đích thân tới.
Đoàn Cảnh không mời đối phương vào thì thôi, ngược lại gặp cũng không gặp, không hề nể mặt bên ta, điều này sao có thể không khiến ông lão tức giận.
Dù sao cách làm cỡ này, chính là đang đánh vào mặt Bích Hàn tông.
Đôi mắt Hàn Sơn lóe ra hàn quang, sau đó lại khôi phục bình thường.
“Kỳ trưởng lão cần gì nổi giận, việc này xét đến cùng là sai ở Bích Hàn tông ta, thôi, cứ để hắn ở thiên lao nghỉ ngơi ba trăm năm, vừa lúc mài đi một chút phần ngạo khí đso.
Hôm nay đắc tội Hồng Sơn thành, chỉ là bị giam giữ ba trăm năm thì thôi, ngày khác nếu lại đắc tội thế lực khác, bởi vậy đánh mất tính mạng, đến lúc đó hối hận cũng đã muộn!”
Nghe vậy, Kỳ Trạch tuy hiểu đạo lý này, nhưng trong lòng hắn cũng vẫn không phục.
“Nhưng mặc kệ nói như thế nào, thiếu tông chủ xét đến cùng là thân phận tôn quý, tông chủ lại đích thân tới đây, Đoàn Cảnh cũng không nể mặt chút nào, việc này nếu truyền ra, Bích Hàn tông ta làm gì còn mặt mũi.”
“Mất mặt lại như thế nào, chẳng lẽ Bích Hàn tông ta còn có thể khai chiến với Hồng Sơn thành hay sao?”
Hàn Sơn cười lạnh, hắn nhìn phủ đệ trước mắt một lần thật sâu.
“Kỳ trưởng lão chớ quên, Hồng Sơn thành từ đầu tới cuối kẻ làm chủ thật sự đều không phải Đoàn Cảnh, nếu là chọc vị kia tức giận, Bích Hàn tông ta chính là Cổ Hoang thánh địa kế tiếp!”
Lời vừa nói ra, cả người Kỳ Trạch nhất thời toát mồ hôi lạnh.
Nếu không phải Hàn Sơn nhắc nhở, hắn cũng suýt nữa quên, Hồng Sơn thành còn có một vị cường giả so với Đoàn Cảnh càng thêm đáng sợ.
Chính như đối phương nói, nếu thật chọc giận vị kia, Bích Hàn tông rất có khả năng bước vào vết xe đổ của Cổ Hoang thánh địa.
Một điểm này, Kỳ Trạch không chút hoài nghi.
Lúc này, vị trưởng lão Bích Hàn tông này cũng rụt rè nói: “Nghe nói mấy trăm năm trước, Hoa Dương tổ đình có cường giả đến Hồng Sơn thành, cuối cùng hai bên tan rã trong không vui.
Hồng Sơn thành nghĩ hẳn đã đắc tội Hoa Dương tổ đình, đợi ngày khác Hoa Dương tổ đình tính sổ, vị kia cũng khó có kết cục tốt!”
“Hoa Dương tổ đình bây giờ bản thân khó bảo toàn, nào có dư lực ra tay với Hồng Sơn thành, hơn nữa, chỉ là vì từ chối mời chào liền nhằm vào Hồng Sơn thành, như vậy Hoa Dương tổ đình cũng không cần thanh danh nữa.
Chuyện này, không phải Bích Hàn tông ta nên nhúng tay, cứ trở về rồi nói sau.”
Hàn Sơn không muốn tán gẫu nhiều ở trên đề tài này, sau đó liền dẫn theo Kỳ Trạch rời đi.
Con trai nhà mình đã không cứu được, như vậy cũng không cần thiết tiếp tục lưu lại.
...
Tin tức hai người Bích Hàn tông rời đi, ngay lập tức đã truyền tới trong tay Đoàn Cảnh.
Đối với điều này, Đoàn Cảnh chỉ cười lạnh một tiếng, không để ý quá nhiều.
Hắn là đoán chắc Bích Hàn tông không dám ra tay, cho nên cũng không cần cố kỵ nhiều như vậy.
Lui một bước mà nói, cho dù Bích Hàn tông ra tay lại như thế nào, Đoàn Cảnh tự nhận hắn chưa chắc yếu hơn Hàn Sơn bao nhiêu.
Thật muốn sinh tử chiến một trận, ai thắng ai thua còn chưa biết.
Hơn nữa, nếu là thật sự chiến một trận, chắc chắn kinh động vị thành chủ kia, thật chọc đối phương mang theo cơn giận ra tay, như vậy Bích Hàn tông cũng coi như đã đến điểm cuối.
“Chuyện Bích Hàn tông không cần đi để ý tới thêm, tiếp tục làm tốt chuyện nên làm, ở trong Hồng Sơn thành, là rồng hắn phải cuộn, là hổ hắn cũng phải ngoan ngoãn nằm.
Nếu ai mưu toan khiêu khích quy củ Hồng Sơn thành, cứ chờ vào thiên lao đi!”
Đoàn Cảnh nhìn về phía tu sĩ trước mắt cười ngạo nghễ, trên người đã có một luồng khí tức bá đạo hiển lộ ra.
Mấy trăm năm qua cai quản Hồng Sơn thành, hắn sớm không phải tán tu hèn mọn nhỏ bé kia lúc trước, mà là cường giả đứng đầu một lời có thể quyết định sống chết của tu sĩ.
Quanh năm ở địa vị cao, Đoàn Cảnh tự nhiên mà vậy đã nuôi dưỡng ra sự bá đạo thượng vị giả mới có thể có.
Chẳng qua, luồng khí tức bá đạo này chưa duy trì bao lâu, khi nhìn thấy trong đại sảnh không biết khi nào có thêm một người, vẻ mặt ngạo nghễ của Đoàn Cảnh biến mất không thấy, một lần nữa trở nên cung kính, đồng thời cuống quít từ chỗ ngồi đứng dậy, hướng về đối phương khom người chắp tay.
“Thuộc hạ bái kiến thành chủ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận